Chương 3 - Ngọc Trong Trăng

NGỌC TRONG TRĂNG - 3

15
Ta không đợi hắn.

Ta bị một đạo thánh chỉ trói buộc phải gả cho Lý Hoài Cẩn.

Nhiều năm về sau, ta bị giam cầm trong thâm cung còn hắn bị giam cầm ở Đông Xưởng.

Lúc nào hắn cũng lạnh lùng xa cách, chỉ biết cúi đầu rũ mắt gọi ta mấy tiếng "Hoàng hậu nương nương."

Cũng không bao giờ được nghe hắn gọi ta một tiếng Lâm Lang nữa.

16

Sau khi hiểu rõ thân phận của Lâu Nguyệt Hành, ta đã thông suốt được nhiều chuyện mà trước kia bản thân không hiểu.

Tỷ như lúc ta còn sống, Lâu Nguyệt Hành thường tặng ta một số thứ.

Mùa hè là băng.

Mùa đông là than.

Mùa thu là rượu mơ.

Mùa xuân là bánh hoa đào.

Tưởng chừng đều là những thứ rất bình thường nhưng thật ra lại rất khó tìm thấy trong cung.

Đa số bọn nô tài trong cung đều thích nịnh bợ.

Băng mùa hè, than mùa đông, tất nhiên phải ưu tiên cho những phi tần được sủng ái.

Còn ta chỉ là một Hoàng hậu bù nhìn bị ghẻ lạnh nhiều năm thì chẳng được bao nhiêu.

Lâu Nguyệt Hành dường như luôn biết ta thiếu gì.

Ngay cả rượu mơ và bánh hoa đào hắn dâng lên cũng đều được mua từ con hẻm Vĩnh Hoa bên ngoài cung, là hương vị ta nhớ nhung vô cùng.

Ta từng không kìm được lòng tò mò hỏi hắn: "Lâu đốc chủ quyền thế ngập trời, hà tất phải mất công quan tâm đến một Hoàng hậu không được sủng ái như ta?"

Hắn chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Bổn đốc chỉ tuân theo lệnh của Trưởng công chúa, Hoàng hậu nương nương sa cơ lỡ vận nên được chăm sóc nhiều hơn."

Ta tin lời hắn.

Chưa kể là ta còn ngốc nghếch đi tìm Trưởng công chúa để tạ ơn.

Lần đó, Lâu Nguyệt Hành cũng tình cờ ở đó.

Sau khi ta tạ ơn, ánh mắt Trưởng công chúa từ ngơ ngác chuyển sang hiểu rõ. Cuối cùng người liếc nhìn Lâu Nguyệt Hành một cái rồi mới cười với ta.

Sau khi chết, ta biến thành một hồn ma đi theo bên cạnh hắn, nghe những lời tình tứ điên cuồng bệnh hoạn trong lòng hắn thì ta mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Hóa ra những chuyện đó, không liên quan gì đến Trưởng công chúa cả, Trưởng công chúa không muốn vạch trần chỉ là vì muốn giữ thể diện cho hắn mà thôi.

Mọi chuyện đều là do Lâu Nguyệt Hành làm.

Năm xưa, khi ta đút bánh hoa đào để cứu mạng hắn, từng thuận miệng nhắc đến con hẻm Vĩnh Hoa.

Hắn liền nhớ kỹ... đó là thứ ta thích ăn.

Vậy mà ta lại chẳng hề hay biết điều này, thậm chí khi còn sống, ta còn nói năng thiếu lễ độ, nhiều lần làm tổn thương hắn, đến nỗi Lâu Nguyệt Hành vẫn luôn cho rằng... ta rất ghét hắn.

Ngay cả khi muốn tặng ta thứ gì, hắn cũng sợ ta chê bẩn nên không thể không mượn danh nghĩa của công chúa.

Hóa ra trong những năm tháng ta mang danh "Hoàng hậu", vì Lý Hoài Cẩn mà luyện chữ, vẽ tranh, sống ẩn dật nơi thâm cung, cũng có một người vì ta chật vật sống trong vũng lầy tăm tối để yêu ta.

Chỉ tiếc là mọi chuyện đã quá muộn.

Đến cuối cùng khi ta hiểu được tình yêu sâu đậm của hắn thì ta đã sớm biến thành cô hồn dã quỷ rồi.

17
Linh hồn ta theo sát bên Lâu Nguyệt Hành trọn một năm.

Ta nhìn hắn từng bước đè bẹp hoàng quyền của Lý Hoài Cẩn sau đó đánh đuổi quân địch, giết sạch những kẻ đã lừa gạt ta năm xưa. Sau hắn lại phò tá Trưởng công chúa đăng cơ xưng Đế khôi phục giang sơn.

Ngày hắn quyết định đi ám sát Lý Hoài Cẩn, kinh thành đổ một trận tuyết đầu mùa thật lớn.

Trưởng công chúa biết rõ toàn bộ kế hoạch của hắn, trước khi hắn lên đường, nàng đã hỏi hắn lần cuối:

"Lâu Nguyệt Hành, ngươi có biết là cho dù hôm nay ngươi ám sát thành công thì về sau…cũng không thể sống sót không?"

Lâu Nguyệt Hành nhẹ nhàng vuốt ve con dao găm trong lòng bàn tay, chính là con dao mà ta đã tặng hắn khi còn trẻ. Hắn bình thản lên tiếng, giọng hắn nhẹ như bông tuyết rơi:

"Vậy thì không cần sống nữa."

Trưởng công chúa không đành lòng nên lại nói: "Ta hiểu là ngươi muốn tự tay báo thù cho Lâm Lang, nhưng ngươi có biết rằng cho dù ngươi có chết thì cũng sẽ mang tiếng giết vua, gánh trên mình tiếng xấu muôn đời không?"

Ánh mắt Lâu Nguyệt Hành chết lặng nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, giọng hắn khàn khàn nói: "Gánh tiếng xấu muôn đời cũng được."

"Chỉ cầu cho hồn phách nàng được an giấc ngàn thu."

Nói rồi, hắn đột nhiên quay người ho dữ dội, lúc ấy thân thể hắn đã đến hồi kiệt quệ, để tiếp tục chống đỡ hắn đã phải uống một loại thuốc mang theo độc tính chết người.

Lòng ta đau như cắt.

Cho dù ta đã sớm yêu hắn nhưng ta chỉ là một hồn ma nên chẳng thể làm được gì. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn - một người vốn có dung mạo tuyệt vời, phong thái hào hoa, bị thương đau bệnh tật giày vò.

Ngày Lâu Nguyệt Hành ám sát vua, hắn như thực sự biến thành Diêm Vương đoạt mạng. Hắn cầm kiếm xông vào cung, chém đầu tên Hoàng đế chó má Lý Hoài Cẩn. Sau đó hắn lại chặt xác chết đầy máu của Lý Hoài Cẩn thành từng mảnh vụn.

Mỗi nhát đao hạ xuống, Lâu Nguyệt Hành đều bình thản không chút biểu cảm.

Máu tươi bắn bẩn y phục hắn, nhuộm đỏ khuôn mặt tái nhợt của hắn, lại mang đến cho hắn một vẻ đẹp kỳ quái. Đến cuối cùng, hắn kéo bộ xương tàn tạ đáng sợ của Lý Hoài Cẩn đi cho chó hoang ăn.

Tội giết vua đã hoàn toàn xóa sạch công lao bình định loạn lạc của hắn trước đó.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lâu Nguyệt Hành lại đến trước mộ ta, hắn kiệt sức dựa vào bia mộ của ta, những ngón tay gầy guộc nhẹ nhàng vuốt ve con dao găm mà ta đã tặng hắn.

Cuối cùng, hắn tự dùng nó cắt cổ mình, máu tươi chảy ròng ròng.

Khóe mắt buồn bã của hắn nhuốm một màu đỏ tươi tan nát:

"Tạ Lâm Lang, ta biết nàng ghét ta."

"Nhưng ta... vẫn muốn đi theo nàng."

Giọng nói hắn khàn khàn khó nhọc nhưng lại mang theo hết thảy dịu dàng cả đời hắn dành cho ta.

Lâu Nguyệt Hành tự vẫn mà chết.

18
Giờ đây, sống lại một đời, mọi thứ vẫn còn kịp.

Lâu Nguyệt Hành vẫn chưa chết, hắn vẫn còn đứng sừng sững trước mặt ta, sống động vô cùng.

Nhìn hắn mặt mày tuấn tú nhưng lúc nào cũng bị cô đơn bao trùm như một cây tùng lạnh lẽo. Tuy rằng sau khi sống lại, ta không còn nghe được tiếng lòng của hắn nữa nhưng ta lại có thể hiểu được từng biểu cảm của hắn.

Lúc này đây cả người hắn cứng đờ, hắn lạnh lùng giả vờ hung dữ với ta: "Tạ Lâm Lang, kẻ trước đó coi ta như đồ chơi đã bị ta đâm hai mươi nhát."

"Cho nên... bây giờ nếu nàng muốn chạy trốn thì vẫn còn kịp."

Từng lời từng chữ đều là để hù dọa ta nhưng ta không sợ, ta thậm chí còn tiến lại gần hơn, nắm lấy tay hắn, ghé sát vào tai hắn: "Lâu Nguyệt Hành, đừng coi thường ta quá."

"Chơi là chơi cái gì?”

"Ta đã nói từ lâu rồi, ta muốn làm phu nhân của Lâu Nguyệt Hành!"

Lâu Nguyệt Hành thở dốc, trái tim hắn đang gào thét lồng ngực nhưng giọng điệu của hắn vẫn mang theo chế giễu dò xét ta: "Lâm Lang cô nương xuất thân cao quý, thật sự bằng lòng đi theo... một tên hoạn quan như ta?"

Ta cười cười vừa nhìn hắn.

Kiếp trước làm hồn ma bóng quế, ta đã theo Lâu Nguyệt Hành trọn một năm. Cho dù hắn không nhìn thấy ta nhưng ngày nào ta cũng ở bên cạnh hắn. Sau này hắn nằm liệt trên giường bệnh, trằn trọc không ngủ được thường phải đi ngâm thuốc để chữa thương.

Nói ra thì xấu hổ...nhưng lúc đó ta đã vô tình nhìn thấy hết cả người hắn.

Hoạn quan hay không hoạn quan thì…

Hắn cố tình giấu giếm dò xét ta chẳng qua vì chỉ muốn nghe ta nói nhiều lời dỗ dành hắn mà thôi.

Hắn thích thì ta chiều.

"Lâu Nguyệt Hành, ta muốn đi theo chàng, không liên quan đến thân phận hay quyền thế của chàng."

"Cho dù chàng mù què tàn... hay là đã chết thì ta cũng thích..."

Nói được một nửa, ta đột nhiên nhận ra mấy lời này không hay chút nào, liền dừng lại: "Phỉ phui cái miệng! Tàn phế chết chóc gì chứ..."

"Lâu Nguyệt Hành, chàng nhất định sẽ khoẻ mạnh, sống lâu trăm... ưm..."

Ta còn chưa kịp nói hết đã bị hắn đã ôm vào lòng.

Hắn cúi xuống hôn ta, mạnh mẽ tấn công ta bằng đôi môi mềm mại của hắn, khi hơi thở hòa quyện ta còn ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng nhàn nhạt trên người hắn, gần như muốn hòa làm một với thân thể nóng bỏng của hắn.

Cái người này dùng sức quá mạnh làm đau đầu lưỡi ta.

Ta hung hăng nhéo eo hắn, thấy không hả giận thì lại cắn hắn một cái, mà dường như Lâu Nguyệt Hành lại chẳng thấy đau, hắn động tình khẽ gọi tên ta: "Tạ Lâm Lang... nàng không thoát được đâu."

Giọng hắn run rẩy, mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào làm ta lòng ta chấn động.

Hắn chính là Diêm Vương gia giết người không chớp mắt của Đông Xưởng kia mà, sao lại...khóc rồi?

Ngay sau đó, Lâu Nguyệt Hành như muốn che giấu sự bối rối vừa rồi nên khiến nụ hôn càng trở nên dữ dội hơn…

Khi đang đắm chìm trong khoái lạc nhất thì hắn lại đột nhiên dừng lại. Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, rõ ràng hắn vẫn chưa thỏa mãn nhưng lại cực kỳ nhẫn nhịn kiềm chế, giọng điệu vừa không cam lòng, vừa như đang cảnh cáo ta: "Tạ Lâm Lang, đã hôn thì phải chịu trách nhiệm."

"Nàng phải... cho ta một danh phận."

Giọng hắn khàn khàn nóng bỏng như muốn câu hồn ta, thậm chí còn mang theo vài phần ấm ức. Vừa nói, trong tay hắn lại xuất hiện thêm một dải lụa không biết đã tháo từ trên đầu ta xuống từ lúc nào.

Hắn quấn dải lụa quanh những ngón tay thon dài, quấn rồi lại quấn…

"..."

Lại nữa rồi.

Cái người này có sở thích sưu tầm à?

Lén lút giấu con dao găm ta tặng hắn nhiều năm trước thì không nói đi, lần trước lại thừa lúc ta không để ý tháo trâm cài của ta.

Lần này thậm chí còn động tay tháo dải lụa của ta…

Thôi vậy, nghĩ đến những chuyện kiếp trước nên ta không chấp nhặt với hắn.

Chuyện của ta chưa thành nên chưa thể nghĩ đến chuyện thành thân được. Dù sao thì, đây cũng chưa phải là lúc thích hợp để ngủ với hắn.

Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ trong cung điện như biến thành sợi chỉ bạc, từng sợi từng sợi rơi lên người Lâu Nguyệt Hành. Ta thấp giọng dụ dỗ hắn: "Chỉ là một danh phận thôi mà?"

"Chỉ cần giải quyết tên cẩu hoàng đế Lý Hoài Cẩn kia xong thì ta sẽ cho chàng tất cả."

Hắn lười biếng tựa đầu vào hõm cổ ta, hơi thở còn vương vấn dục vọng chưa tan: "Được."

"Ba tháng."

Ta hơi ngạc nhiên: "Chàng tự tin đến vậy sao?"

Kỳ hạn này hắn chỉ như thuận miệng nói ra thôi vậy mà lại trùng hợp với thời gian ta đã tính toán.

Ta mới là người đã sống lại mà!

Ta biết trong vòng ba tháng tới, trong hoàng thành nhất định sẽ xảy ra một trận hỗn loạn.

Ta thì chuẩn bị lợi dụng cục diện hỗn loạn đó, còn Lâu Nguyệt Hành thì có kế hoạch gì?

Hắn lại không trả lời ta mà chỉ cong môi cười nhạt: "Ba tháng là đủ."

"Tạ Lâm Lang, đừng thất hứa."

19
Từ ngày đó, Lâu Nguyệt Hành trở nên bận rộn.

Còn tên cẩu Hoàng đế Lý Hoài Cẩn kia vì để lấy lại lòng dân thì lại nghĩ ra trò mới. Hắn muốn thân chinh đến ba quận bị thiên tai để tế lễ cầu phúc, cầu cho đất trời ban xuống phước lành.

Đây là chuyện ngu xuẩn hắn đã làm ở kiếp trước.

Lúc đó ta đã khuyên hắn rằng lễ cầu phúc rất phức tạp mà hắn thân là Hoàng đế, một khi thân chinh thì tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và nhân lực.

Các quan địa phương đang bận rộn cứu trợ thiên tai, làm gì có ai còn tâm tư tiếp đón hắn?

Đáng tiếc là lời hay không khuyên được ma quỷ.

Cuối cùng, hành động cầu phúc ngu xuẩn của hắn không những gây ra nhiều oán giận trong lòng bách tín hơn mà còn tạo cơ hội cho Bắc Nhung quốc cài cắm một đám nội gián vào kinh đô, chôn mầm họa cho loạn lạc trong cung sau này.

Chỉ là kiếp này khác ở chỗ, Lý Hoài Cẩn không những muốn tìm đường chết mà Thẩm Khanh Khanh cũng muốn đi theo.

Phù Xuân vừa nhắc đến Thẩm Khanh Khanh là tức không nhịn được trợn trắng mắt: "Tiểu thư, lần này Hoàng thượng đi cầu phúc, không mang theo một phi tần nào, chỉ mang theo một mình Thẩm Khanh Khanh!"

"Rõ ràng là muốn chống lưng cho Thẩm Khanh Khanh mà."

"Thẩm Khanh Khanh còn nói mình là xuất thân y nữ, chuyến này đi là để chữa bệnh cứu người cho bách tính."

"Cái đồ mặt dày, y thuật của nàng ta có thể cứu người sao? Đại phu do Trưởng công chúa phái đi đã bận rộn cả tháng nay rồi!"

"Nàng ta đi rõ ràng là vì muốn mò cá trong ao đục, muốn kiếm chút công đây mà.”

Ta cười lạnh.

Chứ còn gì nữa, Thẩm Khanh Khanh trước đây bị mắng chửi như vậy, đương nhiên là không vui.

Thấy được miếng mồi ngon thì nàng ta nhất định sẽ tranh giành, còn Lý Hoài Cẩn thì cũng muốn nhân dịp này để thay đổi ánh mắt của quần thần nhìn nàng ta.

Thẩm Khanh Khanh đắc ý vô cùng, rốt cuộc không nhịn được chạy đến tìm ta. Nàng ta lấy cớ từ biệt để khoe khoang chế giễu:

"Tạ Lâm Lang, đừng tưởng ta không biết, tiện nhân như ngươi miệng thì nói không muốn làm Hoàng hậu nhưng thực chất chỉ là trò lạt mềm buộc chặt."

"Đáng tiếc, ngươi có cố gắng thế nào cũng vô dụng!"

"Đợi ta theo Hoàng thượng đi cầu phúc trở về, ngươi hãy chờ quỳ xuống dập đầu gọi ta là Hoàng hậu đi!"

Lý Hoài Cẩn không ở bên cạnh nên nàng ta cũng lười giả vờ nhu nhược.

Có tiếng bước chân truyền đến từ phía xa…

Thẩm Khanh Khanh lại lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ta cong môi, đầu tiên là nở một nụ cười xấu xa, ngay sau đó chẳng nói chẳng rằng gì lại ngả ngửa ra sau, nhìn nàng ta nằm trên mặt đất, vẻ mặt hoảng loạn, nước mắt cũng rơi lã chã: "Tạ cô nương, sao cô lại đẩy ta?"

"Ta là thật lòng muốn đến tạ lỗi, từ biệt cô mà..."

"Ta không biết, tại sao cô lại ghét ta như vậy?"

"Ta theo thánh giá, chỉ là muốn đi khám bệnh cho bá tánh vùng thiên tai, nếu cô làm ta bị thương thì người dân ở ba quận Kinh Nam đang phải chịu đau đớn vì bệnh tật sẽ ra sao?"

Nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta là ta biết Lý Hoài Cẩn hẳn đã đến. Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói giận dữ của Lý Hoài Cẩn truyền đến từ phía sau ta: "Tạ Lâm Lang, cái đồ độc phụ nhà ngươi lại bắt nạt Khanh Khanh!"

Hắn nâng niu che chở Thẩm Khanh Khanh ở phía sau, ánh mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Ta trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Khanh Khanh, cười hỏi:

"Là ta đẩy đúng không?"

"Tạ cô nương..."

Thẩm Khanh Khanh nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy vạt áo của Lý Hoài Cẩn, trông rất đáng thương. Chỉ có ta mới hiểu được sự chế giễu giấu thật sâu trong đáy mắt nàng ta.

Ta cười, nhanh chóng túm lấy nàng ta hung hăng đẩy xuống ao sen!

Mùa thu, ao sen trong xanh đã tàn tạ, hoa sen đều héo úa hết cả chỉ còn lại một ao bùn đen kịt.

Lý Hoài Cẩn muốn bảo vệ nàng ta nhưng động tác lại chậm. Các thị vệ cũng đều ngây người, mãi sau mới bắt đầu cứu người. Thẩm Khanh Khanh vùng vẫy trong bùn lầy, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Á——"

Miệng mũi nàng ta đầy bùn đất, trong mũi còn sùi ra một ít bọt bong bóng bùn đen thui.

Ta tuy bề ngoài trông giống như một tiểu thư khuê các đoan trang nhưng dường như bọn họ đã quên mất, ta xuất thân từ phủ Tướng quân, là người lớn lên cùng đao kiếm.

Lý Hoài Cẩn sau khi kinh ngạc thì liền trở nên cùng tức giận: "Tạ Lâm Lang! Trẫm ở ngay đây, mà ngươi còn dám độc ác như vậy!"

Còn ta thì phủi phủi tay, bình tĩnh nhìn mọi chuyện, nhàn nhạt nói với Lý Hoài Cẩn: "Nếu ta thật sự ra tay thì sẽ chỉ đơn giản đẩy nàng ta té một cái thôi sao?”

"Ta sẽ đẩy nàng ta lăn lộn trong bùn lầy."

"Giống như bây giờ vậy đó."

Dường như cuối cùng Lý Hoài Cẩn cũng nhận ra điều gì đó, hắn nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp: "Tạ Lâm Lang, hình như ngươi đã thay đổi rồi…"

Ta cười khẩy một tiếng, không để ý đến hắn, quay người bỏ đi. Hắn ở phía sau không cam lòng gọi ta một tiếng: "Tạ Lâm Lang..."

Ta cũng không dừng bước.

Hắn ngây người đứng tại chỗ.

Không phải ta đã thay đổi mà là hắn chưa từng hiểu ta.

Ta tuy là cô nhi của Tạ gia nhưng giờ đây ta đã không còn lẻ loi một mình nữa.

Ta có ngoại tổ và họ hàng, ta còn bảo vệ được những thúc bá bằng hữu của phụ thân.

Ta có sự ủng hộ của triều thần.

Có sự công nhận của Thái hậu.

Có hậu thuẫn của Trưởng công chúa.

Ta còn có Lâu Nguyệt Hành ở bên ta.

Sau khi sống lại, hai tháng mưu tính đã dần có kết quả, cho dù Lý Hoài Cẩn có là Hoàng đế thì cũng không thể động đến ta.