Chương 3 - Ngọc Dịch Độc Dưới Dòng Nước
3
Tối hôm đó, làng mở tiệc lớn.
Không phải ăn mừng chuyện gì khác, mà là để mừng cả làng đã được uống “ngọc dịch”.
Vương Phú Quý đích thân cho người giết hai con lợn, bày mấy chục bàn ngay tại sân tuốt lúa đầu làng.
Nước sông xanh lè được họ từng thùng từng thùng múc lên, đổ thẳng vào nồi nấu thịt, nói đó là “thịt thần tiên”.
Thịt nấu ra, ánh lên sắc xanh lục huỳnh quang kỳ quái.
Nhưng không ai thấy có gì lạ, ngược lại còn cho rằng đó là thần tích.
Để không bị nghi ngờ, tôi cũng ngồi vào bàn.
Lý Cường ngồi cạnh tôi, lúc này mặt hắn đã đỏ như mông khỉ, giọng cũng khàn đến mức gần như không nói nổi.
Hắn thỉnh thoảng gãi cổ và tay, móng tay cào qua da để lại từng vệt đỏ.
“An An, sao anh thấy… ngứa quá vậy?” Lý Cường ghé sát lại, phả ra mùi hôi chua thối.
Tôi cố nén buồn nôn, gắp cho hắn một miếng mỡ xanh nhầy nhụa.
“Ngứa là đúng rồi! Đại sư chẳng nói rồi sao, đang thải độc đấy! Độc khí thoát ra từ lỗ chân lông thì ngứa là phải. Anh phải ăn nhiều thịt thần tiên vào, để áp chế.”
Lý Cường tin sái cổ, nuốt trọn miếng thịt, mỡ chảy đầy miệng.
“Vẫn là em hiểu chuyện. Sau này anh phát đạt rồi, nhất định không bạc đãi em.”
Tôi nhìn những bọng nước nhỏ bắt đầu nổi lên cổ hắn, mỉm cười dịu dàng: “Cường tử, anh thật tốt với em.”
Ăn được nửa bữa, tên đạo sĩ què—tự xưng “Thanh Phong chân nhân”, bưng cái bát đi tới.
“Các vị thí chủ, ngọc dịch tuy thần kỳ, nhưng cần bần đạo dùng pháp lực gia trì, mới phát huy tối đa hiệu quả. Nhưng pháp lực này… hao tổn rất lớn…”
Hắn xoa tay ra hiệu.
Vương Phú Quý lập tức làm gương, móc từ túi ra một xấp tiền nhăn nhúm, ném vào bát.
“Đại sư vất vả rồi! Đây là chút lòng thành của tôi!”
Có trưởng thôn dẫn đầu, người khác cũng tranh nhau góp tiền.
“Đại sư, đây là tiền bán lợn nhà tôi!”
“Đại sư, đây là học phí của con tôi, xin biếu ngài trước!”
Lý Cường cũng gấp gáp, sờ soạng cả người mà không thấy bao nhiêu tiền, quay sang nhìn tôi.
“Lâm An, trong thẻ của em chẳng phải còn mười vạn tiền sính lễ sao? Mau đưa cho đại sư đi!”
Kiếp trước, tôi cố giữ chặt số tiền đó, định dành cho ba mẹ chữa bệnh, nhưng bị hắn cướp mất.
Kiếp này, tôi không do dự rút thẻ ngân hàng ra, đập xuống bàn.
“Cho! Mật khẩu là sinh nhật anh! Vì phúc báo của Cường tử, chút tiền này tính là gì!”
Lý Cường cảm động đến đỏ mắt: “An An, em thật tốt!”
Thanh Phong chân nhân nhìn tấm thẻ, trong mắt đậu xanh lóe lên tia tham lam đưa tay định lấy.
Tôi lại giữ chặt thẻ, cười nói: “Đại sư, tiền có thể cho ngài, nhưng phải làm lễ riêng cho Cường tử nhé? Em thấy nghiệp chướng anh ấy nặng, phải gia trì nhiều thêm.”
Thanh Phong chân nhân lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên!”
Hắn lấy ra từ trong ngực một gói bột đen sì, đổ vào bát rượu của Lý Cường—loại nhị oa đầu pha bằng nước xanh.
“Đây là ‘Hóa Ách Tán’ do bần đạo luyện chế, chuyên trị nghiệp chướng sâu nặng! Uống vào đảm bảo thay da đổi thịt!”
Tôi nhận ra mùi đó.
Là lưu huỳnh công nghiệp pha với bã thải kim loại nặng không rõ nguồn gốc.
Lý Cường nâng bát, một hơi cạn sạch.
Khoảnh khắc đó, tôi như nghe thấy tiếng nội tạng hắn bị ăn mòn lách tách vang lên.
4.
Sáng sớm hôm sau, trong làng yên tĩnh đến lạ.
Bình thường giờ này gà gáy chó sủa, loa phóng thanh đã vang lên từ lâu.
Nhưng hôm nay, yên ắng như cõi chết.
Tôi đứng trên ban công tầng hai nhà mình, nhìn xuống bên dưới.
Ba mẹ tôi đã được tôi đưa đi trong đêm, nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi đã bịt kín toàn bộ cửa nẻo, còn rắc một vòng vôi sống quanh cửa.
Đến khoảng trưa, tiếng gào thảm thiết đầu tiên xé tan sự yên lặng.
“Á——! Mặt tôi! Mặt tôi bị sao thế này?!”
Là dì Vương nhà bên.
Ngay sau đó, tiếng la hét vang lên dồn dập như lây lan, trong nháy mắt cả làng như nổ tung.
“Cứu với! Đau bụng quá!”
“Chân tôi! Chân tôi đang rữa ra!”
“Mắt! Tôi không nhìn thấy gì nữa rồi!”
Tôi vén rèm, nhìn ra ngoài qua khe hở.
Chỉ thấy trên đường có rất nhiều người loạng choạng lao ra.
Bộ dạng của họ còn kinh khủng hơn cả xác sống.
Mặt dì Vương sưng vù như đầu heo, da chuyển sang màu đỏ tím quái dị, đầy mụn nước to bằng hạt đậu nành, có cái đã vỡ, mủ vàng xanh rỉ ra.
Có người ôm bụng lăn lộn trên đất, thứ họ nôn ra lẫn máu cục và nước xanh.
Lý Cường cũng chạy ra.
Hắn thảm hại hơn tất cả.
Vì hôm qua đã uống bát “Hóa Ách Tán” có pha thêm nguyên liệu, nên bây giờ cổ họng hắn sưng đến mức không thể nói, chỉ phát ra tiếng “khặc khặc” kỳ dị.