Chương 5 - Ngốc Đến Đau Lòng
Giọng cậu ấy càng lúc càng giận, đột ngột hất toàn bộ sách trên bàn xuống đất.
Tôi sợ đến run người.
Xung quanh im phăng phắc.
Ánh mắt cả lớp đều dồn về phía tôi.
11
Phố ăn vặt là sau khi truyền xong glucose, Hạ Chi Châu lái xe đưa tôi tới.
Tôi nhớ lúc đó có nhận được mấy tin nhắn do Cố Tranh gửi tới.
Nhưng đầu óc choáng váng.
Tôi ôm một đống đồ ăn ngồi trên ghế chờ Hạ Chi Châu.
Đến lúc muốn quay về, tin nhắn đã bị thu hồi, tôi còn bị cậu ấy chặn.
Bạch Anh áy náy thè lưỡi:
“Hôm đó em nghe nói quyền vương Hạ ở gần khu đó, muốn tới thử vận may xem có gặp được không, không ngờ lại gặp chị ở phố ăn vặt.
“Xin lỗi nhé bạn Kiều, nhưng học sinh nghệ thuật trong trường bọn em đều ăn theo thực đơn đó, mọi người đều không sao cả, em cũng rất khó hiểu vì sao chỉ có chị lại bị ngất.
“Hơn nữa Cố Tranh luôn giúp em giảng bài, em thật sự không thể làm ngơ khi thấy anh ấy bị người khác lừa.”
Không ít bạn học thân với Bạch Anh cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, thực đơn của Tiểu Anh tớ cũng ăn theo, đói thì đói thật nhưng một tuần tớ giảm được năm cân đó, hoàn toàn không thấy khó chịu gì~”
“Chuyện tình thú nhỏ của thanh mai trúc mã thôi mà, chỉ là Kiều Bội Tô không ngờ Cố Tranh căn bản không ăn chiêu này.”
“Chắc Cố Tranh cũng không muốn làm bạn với kẻ nói dối nữa đâu.”
Tôi tức đến mức giọng cũng run lên:
“Tôi không lừa ai cả, các người tin hay không thì tùy!”
Nước mắt không hay biết rơi xuống mặt bàn.
Nhìn vệt ướt đó.
Cố Tranh bực bội đá mạnh vào bàn, lạnh lùng liếc người vừa nói:
“Liên quan gì đến các cậu? Miệng độc thế à?”
Cố Tranh là lớp trưởng, thành tích lại tốt, mọi người ít nhiều đều sợ cậu ấy.
Ai nấy mặt mày lúng túng, vừa định về chỗ thì cửa lớp vang lên giọng sang sảng của chủ nhiệm:
“Chuông vào lớp đánh rồi còn ồn ào cái gì! Sắp thi đại học rồi không biết à! Chiều tôi sẽ xử lý các em sau.
“Tiết này không học bài, tôi mời được Hạ Chi Châu tới lớp chia sẻ kinh nghiệm, mọi người vỗ tay chào đón!”
12
Trong xã hội hiện đại hài hòa ổn định.
Mức độ sùng bái vũ lực của người dân thành phố A đã đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Gần như ai cũng xem thi đấu quyền anh, mỗi trường học đều có tiết võ thuật riêng.
Lời chủ nhiệm vừa dứt, trong lớp lập tức bùng lên tiếng hoan hô dữ dội.
Thậm chí có người còn rục rịch muốn khiêng ghế lên phía trước để đứng gần thần tượng hơn.
Tôi biết Hạ Chi Châu rất bận.
Có vô số buổi phỏng vấn, còn phải lo việc công ty, đến cả tiết học năm ba cũng không có thời gian đi học.
Anh là vì muốn bàn với chủ nhiệm chuyện để tôi ở nhà ôn tập nên mới tranh thủ đến lớp.
Vì vậy sau khi chuông vang lên, tôi ôm cặp ngồi ở hàng cuối, cúi đầu thu dọn đồ đạc.
May mà trong lớp chỉ có Tiết Đào biết mối quan hệ giữa tôi và Hạ Chi Châu.
Tôi thỉnh thoảng có nhắc với Hạ Chi Châu về Cố Tranh – người học chung lớp với tôi từ tiểu học.
Nhưng Cố Tranh chưa từng đến nhà tôi, cũng chưa từng gặp Hạ Chi Châu.
Tôi không muốn nổi bật, nhưng vẫn có người muốn kéo tôi vào.
Thấy mọi người hứng thú với việc vận dụng quyền anh trong đời sống, Hạ Chi Châu liền gọi hai học sinh lên, thông qua tư thế của họ để giảng giải trực tiếp.
Tốt nhất là một nam một nữ, như vậy mới có thể thông qua sự chênh lệch sức mạnh để thể hiện cách dùng lực khéo léo.
Bạch Anh có độ dẻo tốt, người phối hợp cũng để cô ta tự chọn.
Cô ta cắn môi, do dự một chút, đỏ mặt nhìn Hạ Chi Châu:
“Anh học trưởng, bạn Cố Tranh khá dịu dàng, sẽ không làm con gái bị thương.
“Nhưng Kiều Bội Tô với bạn ấy thân hơn, họ vừa mới cãi nhau, bạn Kiều còn tức đến khóc. Nếu em chọn Cố Tranh làm bạn tập, cô ấy lại giận thì không hay.
“Hay là để bạn Kiều và bạn Cố lên biểu diễn đi ạ.”
13
Nói xong, Bạch Anh bước xuống khỏi bục giảng, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến dán chặt lên người Hạ Chi Châu, như thể rất không nỡ bỏ lỡ cơ hội này.
Thấy Hạ Chi Châu nhìn sang, cổ cô ta càng ửng lên một tầng hồng nhạt.
“Kiều Bội Tô khóc rồi à?”
“Đúng vậy, nhưng cũng là do bạn Kiều làm chưa tốt thôi, cô ấy giả bệnh xin nghỉ học, lừa Cố Tranh nên cậu ấy mới nói nặng lời. Lúc nãy em và các bạn đều đang cố gắng hòa giải cho họ mà.”
Một câu nói nhẹ bẫng.
Khiến mọi ánh mắt đều dồn hết về phía tôi.
Thấy chủ nhiệm nhíu mày, Cố Tranh đứng dậy:
“Kiều Bội Tô chỉ là dạo này quá mệt nên mới giả bệnh xin nghỉ, bình thường cô ấy vẫn rất cố gắng.”
Cậu ấy đi tới kéo tay tôi, trong lớp học yên tĩnh, cố ý hạ thấp giọng:
“Bây giờ cậu theo tôi lên biểu diễn, nếu hiệu quả tốt, biết đâu thầy cô sẽ không truy cứu chuyện cậu giả bệnh nữa.”
Vì vừa khóc xong, mắt tôi vẫn còn đỏ.
Tôi hất tay cậu ấy ra.
“Tôi không giả bệnh, cũng không cần.”
Sắc mặt Cố Tranh lập tức lạnh xuống.
Cậu ấy vừa định nói lời nặng nề, thì bỗng ngỡ ngàng nhìn thấy một thân hình cao lớn hơn bước qua trước mặt, cúi người ôm tôi vào lòng.
Tôi chỉ cao một mét sáu.
Mặc đồng phục xanh trắng, lọt thỏm trong vòng tay gần một mét chín của Hạ Chi Châu, nhỏ xíu một mẩu.
Giữa những tiếng hít sâu kinh ngạc.
Tôi nắm chặt vạt áo anh, hàng mi ướt át quệt qua chiếc áo ba lỗ đen bó sát lưng anh, nhỏ giọng gọi một tiếng Hạ Chi Châu.