Chương 2 - Ngọc Bội Mất Tích

Tôi không chắc rằng tất cả chi tiết trong ký ức của mình đều chính xác.

“Còn cô gái đến nhận thân đó, giờ cô ấy đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“Mẹ và bố con đã bảo cô ấy tạm thời đến ở căn hộ ở phía nam thành phố.”

Mẹ tôi nhẹ nhàng đáp.

Tôi cau mày:

“Bố mẹ có làm xét nghiệm chưa? Sao lại để người lạ vào căn hộ của nhà mình?”

“Mẹ không dám.”

Mẹ tôi cúi đầu nói. Bố tôi cũng im lặng, ánh mắt thoáng hiện sự bất an. Họ thực sự sợ phải đối mặt với khả năng của sự thật đó.

Tôi không nhắc đến chuyện trong ký ức, dù tôi gần như chắc chắn rằng Du Du là em gái ruột của mình.

Nhưng ký ức khi tôi sáu tuổi có phần mơ hồ, chỉ có xét nghiệm mới là bằng chứng chắc chắn nhất.

“Thế này đi.”

Tôi nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch:

“Chúng ta nhanh chóng liên lạc với cô gái đó, cùng cô ấy đi làm xét nghiệm. Trước khi có kết quả, đừng nói gì cho Du Du biết.”

Không ai muốn những người mà mình sống cùng ngày đêm lại nghi ngờ nhau về mối quan hệ huyết thống.

Bố mẹ tôi cũng đồng ý với đề nghị của tôi.

“Nhưng nếu kết quả thật sự chứng minh cô ấy là con gái ruột của chúng ta thì sao?”

Mẹ tôi vẫn lo lắng không thôi.

Tôi liếc nhìn email trên điện thoại, đáp bâng quơ:

“Báo cảnh sát để điều tra rõ sự thật, đón cô ấy về nhà, bồi thường những gì cần bồi thường, Du Du và con có thể chuyển ra ngoài sống. Nếu cần, Du Du đã trưởng thành rồi, con bé có thể tự lập.”

Nhưng biến cố thường đến nhanh hơn dự tính.

Tôi tưởng chuyện này chỉ có mình tôi và bố mẹ biết, không ngờ ngay hôm sau, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại:

“Chị Lạc Hân, em gái chị xảy ra chuyện rồi!”

Lý Du Du đánh nhau ở trường.

Con bé vốn là cô gái tính tình hiền hòa vậy mà lại đánh nhau với người khác khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Khi tôi đến đồn cảnh sát, tình hình rất hỗn loạn.

Giữa đám đông, tôi nhìn thấy Lý Du Du với đôi mắt đỏ hoe, cùng giáo viên phụ trách của em.

“Du Du.” Tôi khẽ cất tiếng gọi.

Giữa đám đông, cô em gái với đôi mắt ngấn lệ, gương mặt đầy uất ức quay đầu lại nhìn thấy tôi thì lập tức chạy đến ôm chầm lấy:

“Chị ơi, em nhớ chị quá!”

Tôi nhìn từ đầu đến chân em, thấy em ấy không bị thương mới mở miệng hỏi:

“Tại sao lại cãi nhau với người khác?”

Em tức giận kể với tôi:

“Chị ơi, em nhìn thấy Tống Lễ ôm ấp một cô gái khác trong trường, anh ta ngoại tình rồi!”

Tống Lễ, vị hôn phu của tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra người đàn ông đã lâu không gặp ấy đang đứng giữa đám đông.

Tống Lễ là người tôi chọn làm vị hôn phu cho mình, xuất thân cũng xem như là xứng đôi vừa lứa, bề ngoài cũng khá ổn.

Dù đam mê và tài năng của anh ta trong sự nghiệp có phần bình thường, nhưng tôi vẫn xem trọng gia thế của anh ta.

Lý Du Du vẫn đang xúc động không thôi, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng em ấy, cố gắng trấn an.

Tôi quay sang Tống Lễ, nhìn người đàn ông cao hơn mình một chút, hỏi:

“Tống Lễ, chuyện này là sao?”

Bên cạnh anh ta còn có một cô gái lạ, trông cũng khá xinh xắn.

Tống Lễ bực tức nói:

“Lạc Hân, chỉ là một người bạn thôi, đừng có nghe Lý Du Du nói linh tinh!”

Vừa dứt lời, Lý Du Du giận dữ lên tiếng:

“Anh bao nhiêu tuổi rồi, cô ta là cái kiểu bạn bè gì của anh? Còn mặt mũi nào đi dụ dỗ sinh viên nữ nữa không? Dám phản bội chị tôi, để xem tôi làm gì anh…”

“…”

Em gái dịu dàng của tôi dường như bị nhập vậy, trông cô ấy như muốn lao vào đánh người lần nữa.

“Đây là người bạn mà anh nói sao? Là tiểu thư nhà nào vậy? Sao tôi chưa bao giờ thấy qua?”

Tôi quay sang cô gái bên cạnh Tống Lễ.

Lúc này, trong lòng tôi cực kỳ bình tĩnh, nhưng Tống Lễ thì có vẻ không được tự nhiên.

“Cô ấy là bạn tôi quen ở quán cà phê thôi.”

Bạn? Chỉ có người ngu ngốc mới tin.

Tôi không vạch trần, nhưng Lý Du Du lại bùng nổ:

“Bạn bè gì mà ôm ấp nhau như vậy? Ngoại tình thì ngoại tình đi, dám làm nhưng không dám nhận, đúng là giỏi thật!”

Các chú cảnh sát khi biết mối quan hệ của chúng tôi thì rõ ràng là thoải mái hơn.

“Nếu là chuyện cá nhân thì nên giải quyết riêng, đừng để xảy ra xung đột nữa.”

Thực ra, Tống Lễ báo cảnh sát là có phần nóng vội. Anh ta nên biết rằng, với quan hệ của hai gia đình, dù có làm lớn chuyện thì gia đình anh cũng sẽ khuyên nhủ anh xử lý kín kẽ.

Huống chi, trong chuyện này, anh ta là người có lỗi.

“Giải quyết?”

Không ngờ, Tống Lễ vẫn giữ vẻ mặt tức giận. Anh ta chỉ vào Lý Du Du, nói:

“Trừ khi cô ta xin lỗi tôi trước!”

Tống Lễ trước đây không phải là kẻ không biết điều như thế này.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, ngăn em gái đang định phản bác lại, vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

“Tống Lễ, anh muốn em gái tôi xin lỗi vì anh đã ngoại tình và khiến em ấy phải động tay động chân sao?”

Vừa dứt lời, cô gái bên cạnh Tống Lễ dè dặt nhìn tôi:

“Chị ơi, em và anh Tống Lễ trong sạch, chị đừng hiểu lầm.”

Chị?

Khuôn mặt Lý Du Du càng lúc càng sa sầm.

Tôi chỉ vào cô em gái đang giận dữ như một chú mèo xù lông bên cạnh của mình mà nói:

“Cô gái này, em gái của tôi ở đây này, cô đừng gọi lung tung.”

Cuối cùng Tống Lễ cũng mở miệng một cách nhẹ nhõm:

“Lạc Hân, em vẫn muốn nhận cô nàng giả mạo này là em gái sao? Bố mẹ em chẳng phải đã nói rồi sao? Lý Du Du không phải là em gái ruột của em, cô ấy mới là em gái ruột của em!”

Anh ta chỉ vào cô gái bên cạnh mình.

Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào Tống Lễ và cô gái ấy. Xem xét họ bằng một ánh mắt hoàn toàn khác, trong lòng lờ mờ đoán ra thân phận của cô gái.

Còn chưa kịp nói gì, Lý Du Du đã lên tiếng:

“Anh nói linh tinh cái gì thế? Ngoại tình còn bịa chuyện nữa hả? Tôi không phải em gái ruột của chị tôi mà cô ta mới phải sao?”

Phải rồi, trong một gia đình ấm áp, chẳng ai nghĩ đến chuyện mình không phải là con ruột của bố mẹ hay không phải là em gái ruột của chị mình cả.

Kết quả là, cô gái kia bỗng nhiên bật khóc, nhìn tôi với vẻ uất ức, giống như đang nhìn người chị vốn thuộc về mình giờ lại đang quan tâm đến người khác.

Tôi sững lại.

Cuộc cãi vã giữa Tống Lễ và Lý Du Du vẫn đang tiếp diễn.

Không biết từ đâu mà anh ta lại có sự tức giận với em gái tôi, chỉ tay vào em ấy và nói:

“Em còn không biết sao, Lý Du Du, chính mẹ ruột của em đã tráo đổi em và Nhiễm Phi ngay khi hai người vừa sinh ra, em vốn không phải là người nhà họ Lý!”

Tô Nhiễm Phi – tôi nhớ bố mẹ đã từng nhắc đến tên của cô gái đến nhận thân đó.

Thì ra là cô ta.

Tôi không ngờ cô ta và Lý Du Du lại học cùng một trường đại học.

Tôi cúi mắt, suy nghĩ về tình huống này và vai trò của Tống Lễ trong đó.

Giờ chúng tôi vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, xung quanh còn có giảng viên hướng dẫn của Lý Du Du và vài cảnh sát khác.

Quan trọng hơn là, một vài người bạn của Lý Du Du – toàn là những người trong cùng giới – cũng có mặt ở đây.

Ban đầu, tôi thậm chí không có ý định để em gái mình biết chuyện này trước khi sự thật sáng tỏ, nhưng giờ lại có quá nhiều người biết cùng lúc.

Lý Du Du vẫn tưởng rằng Tống Lễ chỉ đang nói linh tinh, nhưng anh ta lại nói một câu khiến tôi không thể phủ nhận:

“Em không tin thì cứ hỏi chị của em đi, bố mẹ em không thể nào giấu chị ấy chuyện lớn thế này.”

Lý Du Du quay sang nhìn tôi.