Chương 4 - Ngọc Bội Bí Ẩn và Trùng Sinh Định Mệnh
Người lính tên Diễn Hưu dáng cao lớn, ngũ quan sắc nét, ánh mắt đầy uy nghiêm.
Anh ta gật đầu: “Hôm nay đoàn trưởng Vương trực ban.”
Thẩm Ngộ kéo tôi ra phía trước: “Em gái tôi, Thẩm Đồng.”
Tôi ngoan ngoãn chào hỏi.
Anh ta gật đầu đáp lại.
Đi xa rồi, Thẩm Ngộ cười trêu tôi: “Thấy sao? Có phải tốt hơn tên Lục Thành Châu kia không? Hai mươi lăm tuổi đã là cán bộ cấp đoàn, không thua kém gì anh đâu.”
Tôi trợn mắt: “Sao anh nói gì cũng quay về khen mình được vậy?”
Chúng tôi đi đến trước một căn nhà ba tầng nhỏ.
“Đến rồi, đây là nhà của chúng ta.”
Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy bố tôi, Thẩm Duệ Chương, đang đứng bên ghế sô pha, đi qua đi lại với vẻ lo lắng.
“Bố! Con về rồi đây!”
Mặt ông ấy lộ vẻ vui mừng, nhưng nhanh chóng đè nén lại, nghiêm giọng: “Không phải nói muốn xuống nông thôn sao? Sao mới hai tháng đã quay về rồi?”
Nghe giọng điệu đầy quan tâm của ông ấy, tôi không nhịn được mà cay mũi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Bố! Con nhớ bố quá!”
Thẩm Duệ Chương vội vàng ôm lấy tôi: “Sao thế, bảo bối? Có phải bố nói nặng lời quá không?”
Tôi khóc đến mức nghẹn thở, lắc đầu.
Thẩm Duệ Chương nghiêm mặt quay sang hỏi Thẩm Ngộ: “Có phải con bắt nạt em gái không?”
Thẩm Ngộ hoảng hốt xua tay: “Con nào dám! Là nó bị Lục Thành Châu và Tằng Uyển Uyển ức hiếp.”
Mặt Thẩm Duệ Chương lập tức trầm xuống: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tôi vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện từ khi xuống nông thôn.
Thẩm Duệ Chương đau lòng ôm tôi vào lòng: “Bố sẽ đòi lại công bằng cho bảo bối.”
Khóc mệt rồi, ăn xong bữa cơm, tôi sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Duệ Chương nghiêm túc nói với Thẩm Ngộ: “Bảo bối nhà chúng ta hiền lành, nhưng không thể để người ta bắt nạt vô cớ. Bố cứ tưởng con bé nhà họ Tằng là người tốt, ai ngờ lại cấu kết với Lục Thành Châu để ức hiếp em gái con.”
Thẩm Ngộ trầm giọng hỏi: “Bố định làm thế nào?”
“Ta sẽ báo cáo lên cấp trên, xóa bỏ danh phận liệt sĩ mà không thuộc về Tằng Uyển Uyển.”
“Còn Lục Thành Châu thì sao?”
“Nhà họ Lục quyền thế quá lớn, có người muốn ra tay với Lục Uyên. Trước đây ta định nhắc nhở ông ta vì nghĩ sau này còn là thông gia, nhưng giờ thì cứ để nhà họ Lục tự chuốc lấy hậu quả đi.”
Thẩm Ngộ nghiêm túc gật đầu, rồi bỗng nhiên cười trêu chọc: “Con thấy Diễn Hưu cũng không tệ, miễn cưỡng xứng đôi với Đồng Đồng.”
Thẩm Duệ Chương giơ tay đấm lên vai Thẩm Ngộ một cái.
Thẩm Ngộ lảo đảo, rồi cắn răng nói: “Được rồi! Ngày mai con sẽ tự giác tăng thêm 10km chạy bộ có mang vật nặng!”
Thẩm Duệ Chương hừ lạnh: “Có chí khí!”
Sau một giấc ngủ ngon, tôi tỉnh dậy từ sáng sớm.
Xuống nhà, chỉ thấy Thẩm Duệ Chương đang đọc báo.
“Bố ơi, anh con đâu rồi?”
“Bố mới là người quan tâm con nhất đây, còn anh con thì chẳng biết sớm tinh mơ đã chạy đi đâu rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Nhưng tối qua anh bảo anh còn ba ngày nghỉ phép cơ mà?”
Thẩm Duệ Chương khẽ ho một tiếng: “Mau ăn sáng đi, sắp nguội rồi.”
Lúc này, vệ binh từ bếp bước ra: “Báo cáo thủ trưởng, nhà đã được dọn dẹp xong ạ!”
Thẩm Duệ Chương gật đầu: “Tiểu Trương, lát nữa cậu đưa Đồng Đồng đến đoàn văn công báo danh đi, con bé mới tới, không biết đường.”
“Rõ, thủ trưởng!”
Vừa ra khỏi cổng không xa, tôi đã chạm mặt Diễn Hưu.
Tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên chào hỏi không.
Anh ta nghiêm túc hỏi: “Đồng chí Thẩm đến đoàn văn công có việc gì?”
Tôi cười đáp: “Tôi đến báo danh.”
Anh ta trầm ngâm giây lát, rồi nói với Tiểu Trương: “Tôi đưa đồng chí Thẩm đến đó là được rồi, cậu quay về hỗ trợ sư trưởng Thẩm đi.”
Tiểu Trương hơi do dự: “Hôm nay không phải có hội nghị quân đội sao? Đồng chí không cần tham gia à?”
Diễn Hưu giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có việc quan trọng hơn.”
Nói xong, anh ta khẽ gật đầu với tôi, ra hiệu đi theo.
Tôi chào tạm biệt Tiểu Trương, nhanh chóng bước theo Diễn Hưu.
Vừa đẩy cửa văn phòng đoàn văn công ra.
Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Diễn Hưu, sao con lại đến nữa? Không phải vừa gửi tài liệu cho mẹ rồi sao?”
Diễn Hưu lạnh nhạt đáp: “Mẹ, đây là Thẩm Đồng, cô ấy đến báo danh.”
Tôi ngượng ngùng bước ra từ phía sau lưng anh ta: “Chào bác, cháu là Thẩm Đồng.”
Mẹ của Diễn Hưu có đôi mắt sắc nét, ngũ quan xinh đẹp, khí chất rạng rỡ.
Nhìn thấy tôi bước ra từ phía sau Diễn Hưu, bà ấy nở nụ cười đầy ẩn ý.
Bà nhỏ giọng trêu chọc anh ta: “Làm tốt lắm! Gặp được cô gái xinh đẹp thế này, con phải cố gắng lên đấy!”
Nói xong, bà lại quay sang dịu dàng đưa cho tôi một tập tài liệu: “Đồng Đồng, điền thông tin vào nhé.”
Tôi lén liếc nhìn Diễn Hưu, thấy anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng vành tai lại đỏ bừng.
Anh ta cứng nhắc nói: “Mẹ, con đi trước đây.”
Rồi quay sang tôi: “Đồng chí Thẩm, tôi đi trước. Có chuyện gì cứ tìm mẹ tôi, bà ấy là đoàn trưởng đoàn văn công.”
Tôi cắn môi, mặt đỏ lên, gật đầu thật mạnh.
Mẹ của Diễn Hưu mỉm cười, vẫy tay: “Được rồi, dặn dò xong rồi thì mau đi đi.”
“Bảo bối, ta tên là Nguyễn Văn Kiều. Ở đoàn, con gọi ta là đoàn trưởng, ra ngoài thì cứ gọi là dì Nguyễn.”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn dì Nguyễn.”
Bà ấy cười rạng rỡ, vui vẻ vô cùng.
Sau buổi huấn luyện, Thẩm Ngộ đuổi theo Diễn Hưu phía trước.
Anh trai tôi vòng tay ôm cổ anh ta, híp mắt nghi ngờ: “Nói đi! Cậu có ý đồ gì? Tiểu Trương bảo cậu đích thân đưa Đồng Đồng đi báo danh. Cậu nhiệt tình như vậy từ bao giờ thế?”
Diễn Hưu giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta không phải anh em tốt sao? Tôi giúp em gái cậu là hợp lý thôi mà.”
Thẩm Ngộ rùng mình: “Từ bao giờ cậu nói chuyện buồn nôn như thế này rồi?”
Diễn Hưu thản nhiên hỏi: “Đồng Đồng bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Ngộ không để tâm: “Mười tám.”
Khóe môi Diễn Hưu nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Sắc mặt Thẩm Ngộ lập tức thay đổi: “Ai cho cậu gọi em gái tôi thân mật như vậy hả?!”
Diễn Hưu chậm rãi nói: “Cậu lớn hơn tôi một tuổi, là anh của tôi mà.”
“Vậy ai hồi trước nhất quyết không chịu gọi tôi là anh? Cậu có vấn đề rồi!”
Hai người họ vừa đi vừa trêu chọc nhau.
Một tháng trôi qua tôi dần quen với cuộc sống yên bình.
Những ký ức bị lợn rừng cắn xé ở kiếp trước cũng không còn xuất hiện trong giấc mơ nữa.
Tôi lén thêm nước linh tuyền vào trà cho cả nhà uống.
Dì Nguyễn rất quan tâm tôi.
Dì ấy nói rằng chú Diễn thường xuyên bận rộn công việc, hay mời tôi sang nhà ăn cơm cùng.
Chỉ là lần nào đến cũng đụng phải Diễn Hưu.
Một lần, hai lần… rồi tôi cũng quen dần.
Hôm nay, dì Nguyễn hẹn tôi sang nhà ngắm hoa.
Nhưng khi vừa đi ngang trạm gác quân doanh, một người lính chặn tôi lại: “Đồng chí Thẩm, có người ở cổng muốn gặp cô.”
Tôi thắc mắc không biết là ai.
Ra đến cổng, tôi thấy một người phụ nữ quấn khăn len kín mít, vừa nhìn thấy tôi liền lớn tiếng gọi: “Chị Đồng Đồng! Là em đây, Uyển Uyển đây!”
Tôi ung dung bước tới, cười khẩy: “Cô đến làm gì? Ở đây có anh trai cô à?”
Cô ta giọng đầy cầu xin: “Em muốn gặp chú Thẩm, em muốn hỏi tại sao có người đến báo rằng danh phận liệt sĩ của em đã bị hủy bỏ!”
“Tự cô suy nghĩ đi.”
Nói xong, tôi xoay người định rời đi.
Cô ta vội vàng đưa tay cản tôi lại.
Tôi lập tức lùi về sau hai bước, ai biết được cô ta lại đang giở trò gì.
Cô ta chậm rãi tháo khăn quàng xuống.
Tôi giật mình lùi lại một chút.
Gương mặt cô ta chi chít sẹo, trông rất đáng sợ.
Giọng cô ta khàn khàn, run rẩy: “Lý Sảng dính axit trên tay, cào rách mặt em. Bác sĩ nói vĩnh viễn không chữa được nữa… Trợ cấp liệt sĩ rất quan trọng với em! Xin chị, chị Đồng, hãy cho em gặp chú Thẩm đi!”
Tôi cười chế giễu: Tại sao cô bị cắt trợ cấp, cô không biết sao? Lục Thành Châu không nói cho cô biết à?”
Cô ta sững người, bàn tay cứng lại.
Rồi đột nhiên, khuôn mặt méo mó, điên cuồng lao đến muốn cào tôi: “Cô có tất cả rồi, tại sao vẫn cướp đi mọi thứ của tôi?! Cả Lục Thành Châu, cả trợ cấp nữa!”
Tôi nhíu mày, ghét bỏ né sang một bên, nhưng lại vô tình ngã vào một vòng tay vững chãi.
Tôi ngẩng đầu lên, là Diễn Hưu.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh ta bình thản đáp: “Mẹ tôi đợi cô mãi không thấy, sợ có chuyện nên bảo tôi đến tìm.”
Tôi gật đầu: “Vậy đi thôi, đừng để dì Nguyễn chờ lâu.”
Diễn Hưu nghiêm túc nói với người lính gác cổng: “Sau này, nếu cô ta còn đến thì không cần báo nữa. Nếu còn gây rối ở cổng doanh trại, cứ giao cho công an xử lý.”
Không quan tâm đến tiếng chửi rủa cay độc phía sau của Tằng Uyển Uyển.
Con người một khi phạm sai lầm, luôn thích đổ lỗi cho người khác, mà không bao giờ chịu nhìn lại bản thân.
Vừa bước vào nhà dì Nguyễn, tôi không thấy bà ấy đâu.
Tôi thắc mắc quay sang hỏi Diễn Hưu: “Dì Nguyễn đâu? Không phải dì ấy bảo chờ tôi sao?”
Tai anh ta đỏ lên: “Có lẽ là có việc đột xuất nên ra ngoài rồi.”
Tôi hiểu ý, chỉ cúi đầu không nói gì.
Bỗng nhiên, anh ta đứng bật dậy, nghiêm túc nói:
“Đồng Đồng, anh năm nay 25 tuổi, là cán bộ cấp đoàn, lương tháng 78 đồng. Khi đi làm nhiệm vụ có thêm tiền thưởng, hiện tại anh đã tiết kiệm được 1.500 đồng.
Sau này kết hôn, nếu em không muốn ở cùng mẹ anh, anh có thể xin nhà riêng.
Anh biết nấu ăn, giặt giũ, sau khi cưới chuyện nhà cửa cứ để anh lo.
Em muốn sinh con thì sinh, không muốn thì thôi. Nếu bố mẹ anh giục, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Mặt tôi nóng bừng lên.
“Đơn xin kết hôn anh đã viết xong, nếu em đồng ý, anh sẽ lập tức đi tìm lữ trưởng xin phê duyệt.”
Tôi cúi đầu, lắp bắp “Anh… cho em suy nghĩ đã.”
Anh ta trầm giọng: “Lời anh nói, sẽ luôn có hiệu lực. Anh sẽ yêu em như yêu Tổ quốc vậy.”
Về đến nhà, tôi thấy Thẩm Duệ Chương và Thẩm Ngộ đang ngồi ủ rũ trên ghế sô pha.
“Bố, anh, có chuyện gì vậy? Sao trông hai người như mất sổ gạo thế?”
Tôi lo lắng lại gần.
Thẩm Duệ Chương ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: “Bảo bối, bố không nỡ gả con đi!”
Thẩm Ngộ mặt mày đau khổ, than thở: “Tôi biết ngay cái tên đó có vấn đề mà!”
Tôi nghệt mặt:
“Sao hai người biết được?”
Thẩm Duệ Chương hừ lạnh: “Còn chưa xin phép mà đã muốn cưới con gái của tôi, tưởng tôi dễ dãi lắm à?”
“Bố! Nhà họ Diễn ngay sát vách nhà mình đấy!”
“Bố không quan tâm! Nếu không lấy chồng thì bố nuôi con cả đời!”
“Anh nuôi em cũng được.”
Tôi chẳng buồn quan tâm đến hai người họ, quay đầu về phòng.
Lời của Diễn Hưu cứ văng vẳng bên tai, tôi lăn lộn trên giường, không ngủ được.
Trong mơ, toàn là hình ảnh của anh ta.
Sau buổi huấn luyện của đoàn văn công, tôi lại gặp Diễn Hưu.
“Lần thứ mười hai trong tuần rồi đấy, anh không bận sao?”
Anh ta nghiêm túc đáp: “Lữ trưởng bảo anh 25 tuổi rồi, nên sớm giải quyết chuyện cá nhân.”
Tôi bực bội bước đi.
“Đồng Đồng!”
Tôi quay lại, cau mày: “Lục Thành Châu? Anh làm gì ở đây?”
Anh ta ấp úng: “Anh nhớ em, nên đến tìm em.”
Tôi lạnh giọng hỏi: “Tằng Uyển Uyển đâu? Hai người không phải lúc nào cũng dính với nhau sao?”
“Đừng nhắc đến cô ta nữa! Nếu không phải cô ta khiêu khích chia rẽ, chúng ta đã kết hôn rồi!”
Anh ta làm bộ si tình.
“Đủ rồi! Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, tránh xa tôi ra!”
“Đồng Đồng, chẳng phải em cố ý đến quân khu mà bố anh quen biết sao? Em đang ám chỉ anh đến tìm em đúng không?”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt khó tin: “Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện bố tôi cũng ở đây? Anh tôi cũng ở đây?”
Anh ta lộ vẻ hoang mang.
Tôi khoác tay Diễn Hưu bên cạnh: “Giới thiệu một chút, đây là hôn phu của tôi.”
Lục Thành Châu lảo đảo một bước, lẩm bẩm: “Không thể nào! Em làm vậy chỉ để chọc tức anh đúng không?”
Anh ta giơ tay định kéo tôi lại.
Diễn Hưu bước lên một bước, nhấc anh ta ra xa: “Cư xử cho đàng hoàng với hôn thê của tôi.”
Không xa có tiếng bước chân dồn dập.
Hai người lính chạy tới, khống chế Lục Thành Châu.
“Đa tạ Đoàn trưởng Diễn, Lục sư trưởng đã bị bắt vì tội tham nhũng. Chúng tôi đến đây để trục xuất Lục Thành Châu.”
Lục Thành Châu vùng vẫy, la hét: “Đồng Đồng! Cầu xin em nói giúp với chú Thẩm, bảo ông ấy giúp bố anh! Anh đồng ý cưới em!”
Tôi nghiêm túc nói với hai người lính: “Mau đưa anh ta đi đi, nói nhảm quá nhiều rồi.”
Tằng Uyển Uyển là con gái của chiến hữu bố tôi, mẹ cô ta bỏ trốn theo người khác, chỉ còn lại một mình cô ta.
Tôi nhìn Lục Thành Châu, cười mỉa: “Sao? Không cam tâm à?”
Anh ta sững người, quay đầu bỏ chạy.
Tôi khó hiểu: “Anh ta chạy đi đâu thế?”
Diễn Hưu chậm rãi nói: “Đi tìm lữ trưởng xin giấy kết hôn.”
Một tháng sau.
Bố tôi báo tin, sau khi cha của Lục Thành Châu bị bắt vì tham ô, nhà họ Lục hoàn toàn sụp đổ. Mộ:t, C]hé.n T”iêu/ Sầu.
Lục Thành Châu bị trục xuất về đội Thanh Phong.
Anh ta không chịu nổi cú sốc, suốt ngày oán trách Tằng Uyển Uyển.
Hai người giằng co đến mức mất kiểm soát, cuối cùng giết chết lẫn nhau.
Tôi nhướng mày, lắc đầu.
Xem như một món quà cưới bất ngờ.
“Bố, anh, hai người đã chuẩn bị bài phát biểu trong lễ cưới của con chưa?”
Thẩm Duệ Chương và Thẩm Ngộ ôm nhau khóc rống.