Chương 4 - Lửa Thiêu Tình Lệ - Ngoan Đừng Chạy
4/ "Nhưng người phụ nữ làm mami khóc vẫn là đáng chết."
Ở bên ngoài.
Đình Du vẫn vểnh hai tai lên nghe tiếng động bên trong, còn Lục Nham xỏ hai tay vào túi quần, người dựa vào tường nhìn rất chi là cà lơ phất phơ.
Đình Du lên tiếng.
"Này anh Nham bên trong im lặng rồi, lại còn tắt điện nữa, chẳng lẽ hai người đó lên giường đánh nhau một trận liền làm hòa rồi à?"
Nói rồi Đình Du nở nụ cười đểu.
Lục Nham hơi nhếch môi nói:
"Ai biết, nhưng cũng có thể là vậy."
"Lên giường đánh nhau một trận là xong."
Đình Du nghe Anh Nham nói rất đúng, nghĩ vậy Đình Du gật đầu tán thành.
Vừa nói xong điện thoại của Lục Nham đổ chuông, nhìn vào tên người gọi Lục Nham hơi nhăn mày rồi bắt máy.
"Alo."
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà khiến Lục Nham thay đổi sắc mặt, từ cà lơ phất phơ như biến thành hung thần, sắc mặt đen lại như chuẩn bị đi giết ai đó, khí áp xung quanh Lục Nham cũng lạnh đi mấy độ.
Lục Nham nghiến răng nói vào điện thoại:
"Đợi tôi về."
Đình Du nhìn hết bộ dạng thay đổi sắc mặt rồi khí chất trên người Lục Nham.
Đình Du thầm nghĩ, anh em nhà họ Lục ,người thì điên tình, người kia thì hai mặt, nãy còn bình thường cơ mà, quay đi, quay lại một cái như người khác.
Được cái hai anh em nhà này đều đáng sợ như nhau.
Nhưng anh ta không biết người điên tình thật sự mới là Lục Nham.
Lục Nham quay lại nói với Đình Du tiếp:
"Tôi có việc đi trước đây"
Nói rồi Lục Nham vội sải bước đi.
Đình Du còn chưa kịp nói câu.
"Dạ anh Nham"
Lục Nham trở về nhà, đi từng bước vào căn phòng tối, mở cánh cửa phòng bên trong là một cô gái.
Một cô gái rất đẹp, nhưng gương mặt cô gái đã trắng bệch, nhìn thấy Lục Nham cả người cô run rẩy, hai tay cô bị đinh đóng trên Tường.
Trên người cô gáiloang lổ m.a.u ,nhìn như một vị chúa nào đấy bị treo nên tường đóng đinh.
Lục Nham bước lại gần Hạ Dư Liên, đưa tay nâng mặt cô lên nói:
"Dư Liên em lại không ngoan rồi, em thích chạy khỏi tôi thế à?"
Hạ Dư Liên gương mặt sợ hãi, nước mắt rơi không ngừng lắc đầu nói:
"Lục Nham em sai rồi, em biết sai rồi, em không dám chạy trốn anh nữa đâu."
Đôi mắt Lục Nham nhìn Hạ Dư Liên, là thất vọng, sau đó đổi thành sự điên cuồng, lạnh lùng mà ma quái.
Lục Nham nhếch môi cười ma mị nói:
"Hạ Dư Liên em nói mấy câu này bao nhiêu lần rồi?, giờ em còn nghĩ tôi vẫn còn ngu mà tin em?"
"Dư Liên em còn nhớ tôi từng nói gì với em không?,nếu em chạy trốn khỏi tôi, thì tốt nhất chạy cho thật xa, trốn cho thật kỹ, cầu nguyện thượng đế, để tôi không tìm thấy em."
"Vì một khi để tôi tìm thấy được...em phải trả một cái giá đắt."
Hạ Dư Liên nhìn Lục Nham như quái vật, nước mắt cô vẫn rơi không ngừng mà lắc đầu nói:
"Lục Nham chỉ lần này thôi, em thề... chỉ một lần này thôi."
Lục Nham đột nhiên cười phá.
"Ừ, đúng là chỉ còn một lần này thôi, tôi không tính để em còn lần sau, nhưng thế thì sao, em vẫn phải trả giá cho những lần trốn khỏi tôi."
Lục Nham cúi xuống cầm chiếc búa nên, thật là tiếc nha, vốn chiếc búa vàng kia là Hắn đặc biệt mua cho Cô.
Hạ Dư Liên nhìn vậy mà cả người run rẩy đổ mồ hôi, cô muốn quỳ xuống van xin nhưng không thể, hai bàn tay cô bị cây đinh cắm trong lòng bàn tay ghim cả hai tay cô trên tường.
Lục Nham dơ chiếc búa lên.
Đóng từng chiếc đinh vào lòng bàn tay Hạ Dư Liên, từng chiếc từng chiếc.
Hạ Dư Liên đau đớn la hét giẫy giụa, nhưng càng giẫy giụa bàn tay cô càng đau đớn hơn, từng phát búa gỗ vào lòng bàn tay, cây đinh xuyên qua xương bàn tay, Hạ Dư Liên đóng từng chiếc đinh vào tường.
Cô đau như muốn c.h.e.t đi, miệng gào thét cầu xin Lục Nham dừng lại.
Nhưng trên vẻ mặt Lục Nham không chút cảm xúc,, máu lên bàn tay Hạ Dư Liên chảy từ lòng bàn tay xuống cổ, vì hai tai cô bị treo lên.
Lục Nham như một cái xác, trong người cũng không có linh hồn, sót lại trong người Lục Nham chỉ còn một con ác quỷ.
Vẫn gương mặt đó không một chút biểu cảm, trên gương mặt Lục Nham chỉ có sự lạnh lùng.
Bàn tay Lục Nham vẫn cầm chặt chiếc búa trên tay mà gỗ xuống.
"Dư Liên chỉ biết tôi làm vậy với em là rất tàn nhẫn, nhưng em đâu biết mình đã tàn nhẫn với tôi như nào.
"Tôi cho em tất cả rồi, nhưng gì tôi có đều cho em, mạng của tôi cũng cho em, Dư Liên em có biết không? tất cả tình yêu của tôi, trái tim của tôi đều đưa em giữ, sự dịu dàng của cả đời tôi cũng chỉ dành cho em, chỉ là tôi không ngờ."
"Em lừa dối tôi quyền làm cha của tôi em cũng lấy đi."
Lục Nham dừng tay mà ôm lấy gương mặt Hạ Dư Liên, nhìn vào mắt cô nói tiếp:
"Tôi là người thích cá cược,tôi cược tất cả tình yêu của mình vào em rồi, nhưng tôi cũng thua rồi, ngay từ đầu tôi đã biết mình sẽ thua."
"Chỉ là tôi cố chấp, em là chấp niệm mà tôi không buông xuống được, nhưng bây giờ tôi chợt nhận ra, cái tình yêu của tôi đối với em nó thật rẻ mạt, Lục Nham từng dành tất cả yêu thương cho em đã ch.ế.t rồi, ch.ế.t tâm, ch.ế.t cả tình người."
Nói xong Lục Nham hít một hơi sâu, bỏ bàn tay khỏi khỏi gương mặt của Hạ Dư Liên ra.
Vẻ mặt Lục Nham đau khổ, là vì tại Hắn yêu nhiều hơn thôi trách ai được.
Nhìn Lục Nham như vậy Hạ Dư Liên biết sự điên cuồng của Lục Nham bây giờ mới bắt đầu, cô liên tục xin lỗi hắn.
Gương mặt Lục Nham vô cảm ánh mắt hắn nhìn cô như ma quỷ.
Lục Nham đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Dư Liên ,mũi miệng rồi đến mắt bàn tay Lục Nham dừng lại ở bên mắt Hạ Dư Liên nói:
"Dư Liên cô nợ tôi một đứa con, cô lấy cả trái tim lẫn linh hồn tôi rồi."
Vừa dứt câu ngón tay Lục Nham đã nhấn sâu xuống mà móc một bên mắt Hạ Dư Liên ra.
Cơn đau đớn xuyên thẳng vào trong não bộ, Hạ Dư Liên đau đến gần như đã ngất đi, còn bên mắt trái cô như phủ một lớp xương mù mịt.
Hạ Dư Liên nhìn thấy lòng bàn tay của Lục Nham bóp nát con m.ắ.t mình trong lòng bàn tay, và cô nghe được cả tiếng m.ắ.t mình bị bóp nát m.á.u chảy xuống nhuộm đỏ một nửa bên mặt cô.
Ở bên ngoài.
Đình Du vẫn vểnh hai tai lên nghe tiếng động bên trong, còn Lục Nham xỏ hai tay vào túi quần, người dựa vào tường nhìn rất chi là cà lơ phất phơ.
Đình Du lên tiếng.
"Này anh Nham bên trong im lặng rồi, lại còn tắt điện nữa, chẳng lẽ hai người đó lên giường đánh nhau một trận liền làm hòa rồi à?"
Nói rồi Đình Du nở nụ cười đểu.
Lục Nham hơi nhếch môi nói:
"Ai biết, nhưng cũng có thể là vậy."
"Lên giường đánh nhau một trận là xong."
Đình Du nghe Anh Nham nói rất đúng, nghĩ vậy Đình Du gật đầu tán thành.
Vừa nói xong điện thoại của Lục Nham đổ chuông, nhìn vào tên người gọi Lục Nham hơi nhăn mày rồi bắt máy.
"Alo."
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà khiến Lục Nham thay đổi sắc mặt, từ cà lơ phất phơ như biến thành hung thần, sắc mặt đen lại như chuẩn bị đi giết ai đó, khí áp xung quanh Lục Nham cũng lạnh đi mấy độ.
Lục Nham nghiến răng nói vào điện thoại:
"Đợi tôi về."
Đình Du nhìn hết bộ dạng thay đổi sắc mặt rồi khí chất trên người Lục Nham.
Đình Du thầm nghĩ, anh em nhà họ Lục ,người thì điên tình, người kia thì hai mặt, nãy còn bình thường cơ mà, quay đi, quay lại một cái như người khác.
Được cái hai anh em nhà này đều đáng sợ như nhau.
Nhưng anh ta không biết người điên tình thật sự mới là Lục Nham.
Lục Nham quay lại nói với Đình Du tiếp:
"Tôi có việc đi trước đây"
Nói rồi Lục Nham vội sải bước đi.
Đình Du còn chưa kịp nói câu.
"Dạ anh Nham"
Lục Nham trở về nhà, đi từng bước vào căn phòng tối, mở cánh cửa phòng bên trong là một cô gái.
Một cô gái rất đẹp, nhưng gương mặt cô gái đã trắng bệch, nhìn thấy Lục Nham cả người cô run rẩy, hai tay cô bị đinh đóng trên Tường.
Trên người cô gáiloang lổ m.a.u ,nhìn như một vị chúa nào đấy bị treo nên tường đóng đinh.
Lục Nham bước lại gần Hạ Dư Liên, đưa tay nâng mặt cô lên nói:
"Dư Liên em lại không ngoan rồi, em thích chạy khỏi tôi thế à?"
Hạ Dư Liên gương mặt sợ hãi, nước mắt rơi không ngừng lắc đầu nói:
"Lục Nham em sai rồi, em biết sai rồi, em không dám chạy trốn anh nữa đâu."
Đôi mắt Lục Nham nhìn Hạ Dư Liên, là thất vọng, sau đó đổi thành sự điên cuồng, lạnh lùng mà ma quái.
Lục Nham nhếch môi cười ma mị nói:
"Hạ Dư Liên em nói mấy câu này bao nhiêu lần rồi?, giờ em còn nghĩ tôi vẫn còn ngu mà tin em?"
"Dư Liên em còn nhớ tôi từng nói gì với em không?,nếu em chạy trốn khỏi tôi, thì tốt nhất chạy cho thật xa, trốn cho thật kỹ, cầu nguyện thượng đế, để tôi không tìm thấy em."
"Vì một khi để tôi tìm thấy được...em phải trả một cái giá đắt."
Hạ Dư Liên nhìn Lục Nham như quái vật, nước mắt cô vẫn rơi không ngừng mà lắc đầu nói:
"Lục Nham chỉ lần này thôi, em thề... chỉ một lần này thôi."
Lục Nham đột nhiên cười phá.
"Ừ, đúng là chỉ còn một lần này thôi, tôi không tính để em còn lần sau, nhưng thế thì sao, em vẫn phải trả giá cho những lần trốn khỏi tôi."
Lục Nham cúi xuống cầm chiếc búa nên, thật là tiếc nha, vốn chiếc búa vàng kia là Hắn đặc biệt mua cho Cô.
Hạ Dư Liên nhìn vậy mà cả người run rẩy đổ mồ hôi, cô muốn quỳ xuống van xin nhưng không thể, hai bàn tay cô bị cây đinh cắm trong lòng bàn tay ghim cả hai tay cô trên tường.
Lục Nham dơ chiếc búa lên.
Đóng từng chiếc đinh vào lòng bàn tay Hạ Dư Liên, từng chiếc từng chiếc.
Hạ Dư Liên đau đớn la hét giẫy giụa, nhưng càng giẫy giụa bàn tay cô càng đau đớn hơn, từng phát búa gỗ vào lòng bàn tay, cây đinh xuyên qua xương bàn tay, Hạ Dư Liên đóng từng chiếc đinh vào tường.
Cô đau như muốn c.h.e.t đi, miệng gào thét cầu xin Lục Nham dừng lại.
Nhưng trên vẻ mặt Lục Nham không chút cảm xúc,, máu lên bàn tay Hạ Dư Liên chảy từ lòng bàn tay xuống cổ, vì hai tai cô bị treo lên.
Lục Nham như một cái xác, trong người cũng không có linh hồn, sót lại trong người Lục Nham chỉ còn một con ác quỷ.
Vẫn gương mặt đó không một chút biểu cảm, trên gương mặt Lục Nham chỉ có sự lạnh lùng.
Bàn tay Lục Nham vẫn cầm chặt chiếc búa trên tay mà gỗ xuống.
"Dư Liên chỉ biết tôi làm vậy với em là rất tàn nhẫn, nhưng em đâu biết mình đã tàn nhẫn với tôi như nào.
"Tôi cho em tất cả rồi, nhưng gì tôi có đều cho em, mạng của tôi cũng cho em, Dư Liên em có biết không? tất cả tình yêu của tôi, trái tim của tôi đều đưa em giữ, sự dịu dàng của cả đời tôi cũng chỉ dành cho em, chỉ là tôi không ngờ."
"Em lừa dối tôi quyền làm cha của tôi em cũng lấy đi."
Lục Nham dừng tay mà ôm lấy gương mặt Hạ Dư Liên, nhìn vào mắt cô nói tiếp:
"Tôi là người thích cá cược,tôi cược tất cả tình yêu của mình vào em rồi, nhưng tôi cũng thua rồi, ngay từ đầu tôi đã biết mình sẽ thua."
"Chỉ là tôi cố chấp, em là chấp niệm mà tôi không buông xuống được, nhưng bây giờ tôi chợt nhận ra, cái tình yêu của tôi đối với em nó thật rẻ mạt, Lục Nham từng dành tất cả yêu thương cho em đã ch.ế.t rồi, ch.ế.t tâm, ch.ế.t cả tình người."
Nói xong Lục Nham hít một hơi sâu, bỏ bàn tay khỏi khỏi gương mặt của Hạ Dư Liên ra.
Vẻ mặt Lục Nham đau khổ, là vì tại Hắn yêu nhiều hơn thôi trách ai được.
Nhìn Lục Nham như vậy Hạ Dư Liên biết sự điên cuồng của Lục Nham bây giờ mới bắt đầu, cô liên tục xin lỗi hắn.
Gương mặt Lục Nham vô cảm ánh mắt hắn nhìn cô như ma quỷ.
Lục Nham đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Dư Liên ,mũi miệng rồi đến mắt bàn tay Lục Nham dừng lại ở bên mắt Hạ Dư Liên nói:
"Dư Liên cô nợ tôi một đứa con, cô lấy cả trái tim lẫn linh hồn tôi rồi."
Vừa dứt câu ngón tay Lục Nham đã nhấn sâu xuống mà móc một bên mắt Hạ Dư Liên ra.
Cơn đau đớn xuyên thẳng vào trong não bộ, Hạ Dư Liên đau đến gần như đã ngất đi, còn bên mắt trái cô như phủ một lớp xương mù mịt.
Hạ Dư Liên nhìn thấy lòng bàn tay của Lục Nham bóp nát con m.ắ.t mình trong lòng bàn tay, và cô nghe được cả tiếng m.ắ.t mình bị bóp nát m.á.u chảy xuống nhuộm đỏ một nửa bên mặt cô.