Chương 4 - Ngộ Độc Nấm Và Cuộc Chơi Tình Yêu

“Ừm… được…”

Trong lòng tôi mềm nhũn lại. Anh ấy lúc này… thật sự quá đáng yêu.

Da anh vốn trắng, khuôn mặt điển trai bị rượu nhuốm đỏ phơn phớt, đôi mắt nửa khép, hàng mi đen dày tạo thành một bóng mờ, giống như một cậu bé ngoan ngoãn.

Tôi không kìm lòng được, bắt đầu chơi đùa, véo má anh ấy, xoa nắn khuôn mặt anh ấy thành đủ hình dạng khác nhau.

Anh để mặc tôi muốn làm gì thì làm, một lúc sau mới nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng.

Anh cúi đầu, tựa vào cổ tôi, giọng trầm thấp:

“Em không được như vậy…

“Em không được, không được dựa vào việc anh thích em mà cứ bắt nạt anh mãi…”

Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi khiến tôi cảm thấy nhột nhạt, tôi cười nói:

“Em làm sao mà bắt nạt anh chứ?”

Cũng chỉ dám nhân lúc anh ấy say mà làm càn thôi.

Anh ấy không biết có nghe vào không, chỉ tự nói tiếp bằng giọng khẽ khàng:

“Em đã có gia đình rồi, sao có thể… sao có thể ôm một người đàn ông khác ngoài anh được…”

Tôi nghe mà cảm thấy mơ hồ:

“Hả?”

Có lẽ là nhớ lại điều gì đó không vui, anh ấy ôm tôi càng chặt hơn.

“Người đó, em vẫn còn tình cảm với anh ta phải không…”

“Anh đã thấy rồi, chiếc dây chuyền có khắc tên em và anh ta, em vẫn còn giữ…”

“Còn lần đó… anh ta rõ ràng đã làm em đau, anh giận lắm, nhưng tại sao em lại, tại sao lại ngăn anh lại…”

Tôi ngơ ngác nghe anh ấy nhân lúc say rượu thổ lộ hết những điều mà bấy lâu anh giữ trong lòng, suy nghĩ của tôi như loạn lên.

Một lúc sau.

Tôi cảm nhận được một cảm giác ướt lạnh trên cổ, anh ấy khẽ nói:

“Em có thể, cũng đối xử với anh tốt một chút được không…”

Sáng hôm sau, khi tôi và Kỷ Diễn Tri tỉnh táo đối diện nhau, là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy bối rối.

Có vẻ như nhớ lại chuyện đêm qua, anh ấy im lặng một lúc, mím chặt môi:

“Xin lỗi, tối qua anh đã thất thố.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của anh ấy, trong đó ẩn chứa những cảm xúc phức tạp mà tôi không thể đọc được.

“Hôm qua anh nói em đã ôm một người đàn ông khác. Em nghĩ đi nghĩ lại, chắc là lần gặp gỡ với người đó… rốt cuộc anh đã thấy gì?”

Hoặc là nên hỏi, anh đã hiểu lầm điều gì?

Cơ thể Kỷ Diễn Tri khẽ cứng lại, có lẽ không ngờ tôi lại thẳng thắn đặt vấn đề này ra.

Anh ấy cúi đầu, hàng mi khẽ rung, giọng nói trầm thấp:

“Hôm đó, thực ra anh cũng có mặt.”

“Anh ta tìm anh, nói là có chuyện về em muốn nói, nhưng khi anh đến, anh lại thấy em đang ôm anh ta…”

“Thực ra lúc đó anh rất muốn lên đánh anh ta một trận, nhưng anh nghĩ, nếu như em…”

Anh ngừng lại, như thể không còn dũng khí để tiếp tục nói.

Một lúc lâu sau, anh nói khẽ:

“Nếu như em thật sự không cần anh nữa…”

Anh nghẹn lại:

“Nhưng ít nhất, trước khi chúng ta chia tay, có thể giữ lại chút thể diện, anh không muốn em phải khó xử.”

Một cảm xúc khó hiểu lan tỏa trong lồng ngực tôi.

“Vậy nên anh đã rời đi, bỏ mặc vợ mình ôm một người đàn ông khác?”

Sau kinh nghiệm lần trước, tôi không hề ngần ngại, véo mạnh má anh ấy để xả giận.

“Đồ nhát gan, anh mà ở lại thêm hai phút nữa sẽ không nghĩ lung tung như vậy đâu, cái cú tát trời giáng của em cho anh ta, anh có thấy đâu, còn cái gì mà ôm với chả ấp! Em hoàn toàn bị hắn ta ép buộc!”

“Với lại, em gặp anh ta là để trả lại sợi dây chuyền và cắt đứt hoàn toàn với anh ta, nếu biết sẽ gây ra hiểu lầm như vậy, em đã vứt nó vào thùng rác trước mặt anh rồi.”

“Kỷ Diễn Tri, em không còn tình cảm với người đó nữa.”

“Hơn nữa hôm đó, lý do em ngăn anh không đánh anh ta, là vì em nghĩ rằng loại người đó không xứng đáng để anh ra tay, còn chuyện giả vờ có con, cũng chỉ là để anh ta hết hy vọng, sau này đừng làm phiền chúng ta nữa, không phải như anh nghĩ đâu.”

Kỷ Diễn Tri không nói gì nữa. Anh ấy đứng sững, ánh mắt đầy kinh ngạc và bối rối.

Tôi không nhịn được mà bật cười, dịu dàng nói:

“Sao thế, Tiểu Kỷ? Bình thường anh thông minh lắm mà, sao đến mấy chuyện này lại ngốc nghếch thế này?”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em cũng có lỗi, vì đã không giải thích sớm hơn, khiến anh hiểu lầm.”

Đáp lại tôi là cái ôm bất ngờ của anh ấy.

“Trần Tĩnh, em sẵn sàng giải thích với anh những chuyện này, có phải anh nên hiểu là…”

“Em có chút quan tâm đến anh rồi phải không?”

Tôi ôm lại vòng eo săn chắc của anh, chỉnh lại lời anh:

“Không phải một chút…”

“Là rất nhiều.”

7

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, bọn trẻ con cũng chuẩn bị khai giảng rồi.

Là một giáo viên mầm non, ngày xưa tôi đã không thể tránh khỏi hai từ “khai giảng,” vậy mà bây giờ vẫn không thể tránh được.

Đau quá, thật sự quá đau, những ngày tháng tốt đẹp sắp chấm dứt rồi!!!!

Kỷ Diễn Tri, người có thể nghe tôi than thở đến tám trăm lần trong một phút, bất đắc dĩ lên tiếng:

“Muộn rồi, nên đi ngủ thôi.”

Tôi lắc đầu, vẻ mặt đầy đau thương.

“Em không ngủ được.”

Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi ngồi lên đùi anh ấy.

Sau cái đêm đó, mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Diễn Tri đã tiến triển vượt bậc. Bây giờ việc thân mật như thế này chẳng còn chút e dè nào, cứ tự nhiên như không.

Tôi nắm lấy đôi bàn tay dài và trắng của anh ấy rồi đặt lên ngực mình.

“Dạo này em luôn cảm thấy ngực mình nặng nề, thở không ra hơi, cả đêm không ngủ được. Bác sĩ Kỷ, anh xem giúp em xem, có phải em bị bệnh nặng không, kiểu ít nhất phải nghỉ hai tháng ấy.”

Kỷ Diễn Tri theo hành động của tôi, làm bộ như đang kiểm tra, môi anh ấy cong lên thành một nụ cười nhẹ.

“Đây là triệu chứng lo lắng khi khai giảng.”

Tôi la to đầy phóng đại:

“Vậy phải làm sao để giảm bớt? Có phải nên hoãn khai giảng không…”

Anh cười nhẹ, chặn lời tôi lại:

“Có thể làm một số việc khác để chuyển hướng sự chú ý.”

Nói rồi, anh hôn nhẹ lên khóe môi tôi, chỉ thoáng qua như lướt nhẹ.

“Thế nào? Đã đỡ hơn chưa?”

Không đợi tôi trả lời, anh lại hôn tôi một cái nữa, cũng thật khẽ khàng.

“Bây giờ thì sao?”

Vi phạm! Thật sự là phạm luật!

Một lúc lâu sau, tôi mới tỉnh lại từ nụ cười mê hoặc vô ý thức đó, giận dữ nói:

“Không đủ! Phải như thế này!”

Trước khi anh ấy kịp phản ứng, tôi đã hôn mạnh vào đôi môi mềm mại ấy.

Kỷ Diễn Tri rõ ràng bị động tác táo bạo của tôi làm cho bối rối, anh ấy không cử động, mặc tôi làm gì thì làm.

Khi tôi nghĩ rằng mình đã phá phách đủ rồi và định rút lui, anh ấy bất ngờ siết chặt vòng tay ôm lấy eo tôi, từ từ đáp lại nụ hôn.

Nhiệt độ không khí tăng lên, sự mờ ám lan tỏa trong không gian.

Không biết ai là người khởi xướng, nhưng sự tiếp xúc giữa chúng tôi đã không còn giới hạn chỉ là một nụ hôn nữa.

Sự việc dần vượt khỏi tầm kiểm soát.