Chương 6 - Nghiệt Duyên Của Tiệm Bánh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi sững người nhìn anh.

Phó Thừa Nghiêm ngạo mạn, bá đạo, chưa từng nói hai chữ “cầu xin” lại có thể thốt ra lời đó?

Tôi chắc chắn là mình nghe nhầm rồi.

“Mami, con muốn về nhà với ba.” Bánh Gạo bỗng mở miệng.

Tôi: “???”

Tôi nghi ngờ nhìn thằng phản đồ nhỏ trong lòng mình: “Bánh Gạo, con vừa gọi anh ta là gì?”

“Ba mà.” Bánh Gạo rất đương nhiên nói, “Ba đẹp trai như vậy, lại còn giống y chang con, đương nhiên là ba của con rồi!”

Một ngụm máu nghẹn ngay cổ họng tôi.

Tô Tinh Ngôn, đồ nhóc nông cạn chỉ biết nhìn mặt!

Con quên rồi à, mami đã cực khổ nuôi con lớn từng thìa từng muỗng đấy à?!

“Em thấy chưa, con cũng đồng ý rồi.” Khóe miệng Phó Thừa Nghiêm nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, “Thiểu số phục tùng đa số, Tô Tiểu Mi, em không có quyền chọn.”

Tôi nhìn khuôn mặt thắng chắc của Phó Thừa Nghiêm, lại nhìn con trai trong lòng đang tràn đầy mong đợi, cảm giác như cả thế giới đều phản bội tôi.

Một tiếng sau.

Tôi, Tô Tiểu Mi, ôm đứa con phản bội, ngồi trên hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce xa xỉ đến mức vô nhân đạo của Phó Thừa Nghiêm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua mà lòng nguội lạnh như tro tàn.

Chiếc Wuling cũ kỹ của tôi, cùng cả xe bánh ngọt, đã bị vứt lại không chút thương tiếc trong bãi đỗ xe ngầm của Tập đoàn Phó thị.

Phó Thừa Nghiêm nói, loại xe rách nát đó không xứng xuất hiện trong gara nhà anh ta.

Tôi nhịn.

Bánh Gạo ngồi giữa tôi và Phó Thừa Nghiêm, hết sờ ghế da thật, lại nhìn đèn sao trên trần xe, phấn khích như cậu bé lần đầu lên thành phố.

“Ba ơi, nhà ba giàu quá đi mất!”

“Ừ, sau này đều là của con.” Phó Thừa—Nghiêm trả lời thản nhiên, như thể chỉ đang nói thời tiết hôm nay đẹp.

“Thế còn của mami?”

“Của mẹ con, cũng là của con. Mẹ con… là của ba.”

Tôi: “…”

Tôi lườm anh ta một cái sắc lẹm.

Ai là của anh! Đồ mặt dày!

Anh ta làm như không thấy tia lửa giận trong mắt tôi, quay đầu lại, còn cười với tôi một cái được gọi là “ấm áp”.

“Tiểu Mi, chào mừng em về nhà.”

Tôi nhìn anh ta, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Xong rồi, cái eo của tôi… lại sắp chịu khổ rồi.

【Chương 4】

Nhà của Phó Thừa Nghiêm, hay phải nói là—trang viên.

Lớn đến mức khó tin.

Chiếc xe chạy suốt năm phút mới dừng lại trước một căn biệt thự nguy nga như lâu đài.

Quản gia dẫn theo cả hàng người giúp việc, xếp thành hàng ngay ngắn đứng chờ ngoài cửa.

“Chào mừng ông chủ, cậu chủ nhỏ,… và phu nhân trở về.” Quản gia khi nhìn thấy tôi rõ ràng có sững lại một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Phu nhân?

Khóe miệng tôi giật giật.

Phó Thừa Nghiêm thì rất hưởng thụ, ôm vai tôi, đầy dáng vẻ chủ nhà: “Chú Trương, đây là Tiểu Mi, sau này là nữ chủ nhân nơi này. Đây là Bánh Gạo, con trai tôi.”

“Vâng, thưa ông chủ.” Chú Trương cười đến rạng rỡ, nhìn Bánh Gạo với ánh mắt hiền từ, “Cậu chủ nhỏ thật đáng yêu, nhìn chẳng khác gì ông chủ lúc còn nhỏ.”

Bị nhiều người nhìn như thế, Bánh Gạo chẳng hề sợ hãi, còn bắt chước người lớn, gật đầu thật ngầu: “Chào mọi người.”

Dáng vẻ đó khiến mấy cô giúp việc xung quanh muốn tan chảy luôn.

Tôi bị Phó Thừa Nghiêm nửa kéo nửa ôm bước vào biệt thự.

Bên trong được trang trí theo phong cách sang trọng nhưng lạnh lẽo, tông màu xám – trắng – đen, đường nét cứng cáp, giống hệt căn hộ năm xưa tôi từng ở, chỉ là được phóng to lên hàng trăm lần.

Vẫn là phong cách quen thuộc, không chút hơi người, đậm chất Phó Thừa Nghiêm.

“Không thích sao?” Phó Thừa Nghiêm nhận ra tôi im lặng.

“Không.” Tôi cứng họng đáp.

“Không thích thì có thể sửa lại theo phong cách em muốn.” Anh thản nhiên nói.

Tôi không đáp.

Tôi chỉ muốn chạy, ai rảnh mà sửa nhà cho anh!

“Chú Trương, dẫn cậu chủ nhỏ đi xem phòng trẻ em, tôi đã bảo thiết kế chuẩn bị từ lâu rồi.”

“Vâng, thưa ông chủ. Cậu chủ nhỏ, mời bên này.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)