Chương 2 - Nghiệt Duyên Của Tiệm Bánh
Đúng vậy, người đàn ông đó xưa nay vẫn vậy.
Thứ anh ta muốn, chưa bao giờ không có được.
Năm xưa như thế, bây giờ cũng không khác.
“Vậy… tớ đi giao?” Tôi dò hỏi.
“Đi! Nhất định phải đi! Dẫn theo Bánh Gạo cùng luôn!” Giọng Lâm Phi Phi đột nhiên hưng phấn hẳn lên, “Cậu thử nghĩ xem, cậu dắt theo một nhóc con y hệt anh ta đến trước mặt anh ta, cảnh đó, chậc chậc chậc, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!”
Dắt Bánh Gạo đi á?
Tôi điên rồi mới làm thế!
Tôi hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: “Tớ đi một mình. Giao xong tớ quay về ngay, rồi chúng ta lập tức chuyển nhà!”
“Được thôi, vậy cậu cẩn thận một chút, nhớ bật livestream nhé, để bọn tớ – những khán giả bên lề – còn được ăn dưa ké.”
Tôi bực mình cúp máy.
Hai giờ ba mươi chiều, tôi lái chiếc xe Wuling cũ nát của mình, chở theo một xe đầy bánh ngọt, dừng lại trước tòa nhà hoành tráng nhất thành phố – trụ sở Tập đoàn Phó thị.
Tôi ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc cao ngút trời kia, chân gần như muốn chuột rút.
Anh ta đẹp trai như bước ra từ phần mềm chỉnh ảnh, còn là loại chỉnh đến mức full HD sắc nét nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ cho bản thân, đẩy xe nhỏ, cắn răng đi vào bên trong.
Cô lễ tân vừa thấy tôi đã nở nụ cười chuyên nghiệp: “Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Tôi… tôi đến giao trà chiều.” Tôi đưa đơn hàng ra.
Cô lễ tân liếc mắt nhìn qua lập tức đứng dậy, thái độ kính cẩn đến mức khiến tôi sợ: “Thì ra là cô Tô của tiệm ‘Bếp của Tiểu Mi’, trợ lý Trần đã dặn rồi, thang máy riêng của Tổng tài ở bên này, mời cô đi theo tôi.”
Tổng tài… thang máy riêng?
Tôi bị dẫn đến trước một chiếc thang máy nhìn thôi cũng biết là đắt đỏ kinh người, cô lễ tân giúp tôi nhấn nút tầng cao nhất, sau đó cúi người chào rồi rút lui.
Cửa thang máy từ từ khép lại, lặng lẽ đi lên.
Số tầng nhảy dần, tim tôi cũng nhảy theo từng nhịp.
“Đinh—”
Tầng cao nhất đến rồi.
Cửa thang máy vừa mở, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đã đứng đợi ở đó, vừa thấy tôi liền tiến lại gần.
“Cô Tô đúng không? Tôi là trợ lý Trần, bánh ngọt mang đầy đủ chứ?”
“Đ… đầy đủ hết rồi.” Tôi chỉ vào xe đẩy nhỏ của mình.
“Cực cho cô rồi, mời đi theo tôi, Tổng tài đang đợi cô ở trong.”
Trợ lý Trần đẩy xe, tôi lẽo đẽo theo sau, mỗi bước đi đều có cảm giác như đang giẫm trên lưỡi dao.
Cửa văn phòng Tổng tài là loại cửa đôi, làm từ gỗ lim sẫm màu, toát lên khí thế “người lạ chớ vào”.
Trợ lý Trần gõ cửa.
“Vào đi.”
Một giọng nam trầm thấp, mang theo từ tính vang lên từ bên trong.
Chính là giọng nói này!
Suốt năm năm qua không biết bao nhiêu lần nó khiến tôi bừng tỉnh lúc nửa đêm!
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, máu dường như ngừng lưu thông.
Cửa mở ra, tôi theo phản xạ cúi đầu, không dám nhìn.
Trên thảm dày trong văn phòng, bước chân tôi không phát ra tiếng, im ắng đến rợn người.
Tôi ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh quen thuộc trong không khí, đó là mùi đặc trưng trên người anh ta.
“Tổng tài, bánh ngọt của ‘Bếp của Tiểu Mi’ đã giao đến.” Trợ lý Trần cung kính nói.
“Ừ, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Trợ lý Trần rời đi, còn chu đáo khép cửa lại.
Trong văn phòng chỉ còn lại tôi và anh ta.
Im lặng đến chết lặng.
Tôi cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đang rơi xuống đỉnh đầu mình, như thể muốn đâm xuyên cả con người tôi.
Tôi cúi đầu thấp hơn nữa, chỉ mong có thể đào một cái lỗ trên sàn chui xuống.
“Ngẩng đầu lên.”