Chương 6 - Định Mệnh - Nghịch Thiên Cải Mệnh Ta Không Làm Nữ Chính Nữa
6
Trấn Quốc công tôn sùng ta thành thượng khách, dặn ta có bất cứ yêu cầu gì chỉ việc nói là được.
Chỉ cần không gây nguy hại đến chuyện hoàng quyền Đại Dận, ông ấy nhất định sẽ làm theo.
Vì thế ta nghiêm túc phổ cập kiến thức cho Trấn Quốc công nghe đủ loại trò nam chính làm khùng làm điên ở trên chiến trường.
Ví dụ như trận chiến đang đánh một nửa, nữ phụ A ngón tay bị thương nên hắn đánh cồng thu binh.
Ví dụ như nữ phụ B bị bắt, hắn vác một toà thành trì của Đại Dận đi đổi với quân địch.
Ví dụ như trúng mỹ nhân kế của nữ phụ C, hắn đã phá hỏng quân tình còn chém giết cấp dưới vô tội.
Ấy khoan, có chắc đây là truyện ngược không ấy?
Thế nào càng đọc càng thấy giống truyện NP có mình một thằng nam chính vậy.
Đỗ Cẩm Tú nghe xong cũng choáng, mặt nàng ấy như hiện ra năm chữ thật to.
Cái giống này bị ngu à?
Trong lòng ta cười mỉa, ngươi chính là nữ phụ B thích thằng ngu kia kìa.
"Hiện giờ Trấn Quốc công có còn thấy, hắn là người có thể giao trọng trách cao cả nữa không?"
"Nếu ngài đúng bệnh không dậy nổi, đến lúc Đại Dận lâm nguy hắn có thể bảo vệ được Đại Dận không?"
Trấn Quốc công trầm tư.
Một lát sau, ông hỏi:
"Không biết cô nương là ai?"
Đề chính đây rồi.
Ta nghiêm mặt: "Một năm trước tự xin đi thảo nguyên hoà thân, công chúa Chiêu Bình của Đại Dận."
Trấn Quốc công đứng dậy muốn bái, ta vội vàng nâng ông đứng dậy.
"Quốc công chính là trụ cột vững của Đại Dận, lòng ta sinh kính nể. Lần này ta giấu thân phận đến đây là vì cứu ông."
"Ta tuy là nữ tử nhưng trong lòng mang âu sầu tương lai của Đại Dận."
"Trước đây ta tự xin đi thảo nguyên hoà thân, đã ổn định được thành công 49 bộ lạc ở thảo nguyên."
"Mà nay đến phủ Trấn Quốc công tặng thuốc, là mong Quốc công khỏi bệnh có thể định quốc an bang."
Ta hướng về phía Trấn Quốc công làm đại lễ: "Phụ hoàng thể nhược, thái tử tuổi còn nhỏ, giang sơn Đại Dận phiền ngài bảo vệ."
Trấn Quốc công mắt hổ hàm lệ.
"Nhận được sự coi trọng của công chúa, lão thần thề muôn lần chết không chối từ."
Chu choa, không uổng lòng ta thương lão!
Lúc gần đi ta cố ý nhắc nhở Trấn Quốc công:
"Tuy ta lớn lên trong thâm cung, là phận nữ tử chốn khuê các, nhưng cũng biết gánh nặng của xã tắc ra làm sao"
"Nhắc đến thảo nguyên cũng có một đội quân tóc dài, đánh gậy cưỡi ngựa không kém gì nam nhân."
"Hổ phụ không sanh khuyển nữ, lệnh thiên kim võ nghệ xuất chúng, gan dạ sáng suốt mưu lược còn hơn cả nam nhi, là phúc của Đại Dận."
"Người ngoài hay cũng không sánh bằng cốt nhục giỏi của nhà mình, ngài nói xem có đúng không?"
Trần Quốc công nhăn mày, hình như đang nghĩ kỹ vào rồi.
Đỗ Cẩm Tú đứng ở bên cạnh mắt sáng quắc, hăm he muốn được thử ngay cho nóng.
Ánh mắt nàng ấy nhìn về phía tôi cũng càng biết ơn hơn.
Ngày thứ mười đến vương đô.
Tô Địch Nhã đến khách điếm tìm ta.
"Nghe bảo Trấn Quốc công ra Bắc Cảnh, lấy đi mất hơn một nửa binh quyền của Phiêu Kị tướng quân!"
"Là con làm à?"
Ta chớp mắt không nói.
Tô Địch Nhã tiếp tục nói: "Đỗ Cẩm Tú cũng đi theo ra Bắc Cảnh."
"Trước khi đi còn bí mật chiêu mộ một vài nữ tử biết đánh đấm."
Ta vỗ tay nịnh hót: "Không hổ là mẫu phi, mới đến vương đô có mấy ngày đã biết được nhiều tin tức thế rồi."
Tô Địch Nhã hừ một tiếng: "Dầu gì ta cũng từng lớn lên ở vương đô, năm xưa nhà ta gặp nạn lúc ấy mới chạy đến thảo nguyên."
Bà ấy thở dài.
"Chuyện con muốn làm ta sẽ không hỏi nhiều, ta chỉ hỏi một câu."
"Có nguy hại gì đến giang sơn xã tắc Đại Dận không thôi?"
Ta đáp lại ngay: "Đương nhiên là không, con còn mong Đại Dận phồn vinh hơn bất cứ ai."
Bởi vì chỉ cần Đại Dận còn tồn tại, chó nam chính sẽ không có cơ hội quét sạch bè phái thân tín vua tôi, càng không có tương lai rực rỡ lên làm hoàng đế cưới được công chúa làm vợ.
Vốn dĩ sau chuyến rời kinh lúc trước kia kìa, ta tưởng nam chính sẽ thức thời từ bỏ.
Suy cho cùng trong mạch gốc nữ chính sau khi đi hoà thân, hắn có buồn ới ời người ta đến một câu đâu.
Nhưng ai ngờ ta vừa mới đặt chân về đến nơi xong, thằng này cứ một tuần gửi qua một phong thư.
Từng câu từng từ giãi bày tâm sự, cuối cùng còn bồi cho một câu "Ngô ái Chiêu Chiêu".
(Ngô là danh xưng của người xưa.)
Sợ người ta không biết công chúa Chiêu Bình có tư tình với hắn ấy.
Cái loại khoe khoang lố lăng này, có khác gì thằng người yêu cũ gửi tiền mừng khen con em khác chồng em ghê không?
Là sợ ta sống dai quá, hay là sợ thảo nguyên đối xử với ta quá tốt?
Nếu không phải ta ở thảo nguyên có quyền lên tiếng, đổi sang người khác khéo đã bị vặt lông xoành xoạch.
Thù mới hận cũ chất chồng lên nhau, cho ta càng thêm giữ vững một lòng cắt tiết thằng này.
Tô Địch Nhã không hỏi thêm, chỉ nói:
"Mọi chuyện con làm ở vương đô có ta đây rồi, muốn làm gì cứ thả tay ra mà làm."
Bà ấy chần chừ một quãng, tự lẩm bẩm: "Nếu như có một ngày như thế thật..."
Lời đằng sau cuối cùng bà ấy cũng không nói hết.
Trấn Quốc công tôn sùng ta thành thượng khách, dặn ta có bất cứ yêu cầu gì chỉ việc nói là được.
Chỉ cần không gây nguy hại đến chuyện hoàng quyền Đại Dận, ông ấy nhất định sẽ làm theo.
Vì thế ta nghiêm túc phổ cập kiến thức cho Trấn Quốc công nghe đủ loại trò nam chính làm khùng làm điên ở trên chiến trường.
Ví dụ như trận chiến đang đánh một nửa, nữ phụ A ngón tay bị thương nên hắn đánh cồng thu binh.
Ví dụ như nữ phụ B bị bắt, hắn vác một toà thành trì của Đại Dận đi đổi với quân địch.
Ví dụ như trúng mỹ nhân kế của nữ phụ C, hắn đã phá hỏng quân tình còn chém giết cấp dưới vô tội.
Ấy khoan, có chắc đây là truyện ngược không ấy?
Thế nào càng đọc càng thấy giống truyện NP có mình một thằng nam chính vậy.
Đỗ Cẩm Tú nghe xong cũng choáng, mặt nàng ấy như hiện ra năm chữ thật to.
Cái giống này bị ngu à?
Trong lòng ta cười mỉa, ngươi chính là nữ phụ B thích thằng ngu kia kìa.
"Hiện giờ Trấn Quốc công có còn thấy, hắn là người có thể giao trọng trách cao cả nữa không?"
"Nếu ngài đúng bệnh không dậy nổi, đến lúc Đại Dận lâm nguy hắn có thể bảo vệ được Đại Dận không?"
Trấn Quốc công trầm tư.
Một lát sau, ông hỏi:
"Không biết cô nương là ai?"
Đề chính đây rồi.
Ta nghiêm mặt: "Một năm trước tự xin đi thảo nguyên hoà thân, công chúa Chiêu Bình của Đại Dận."
Trấn Quốc công đứng dậy muốn bái, ta vội vàng nâng ông đứng dậy.
"Quốc công chính là trụ cột vững của Đại Dận, lòng ta sinh kính nể. Lần này ta giấu thân phận đến đây là vì cứu ông."
"Ta tuy là nữ tử nhưng trong lòng mang âu sầu tương lai của Đại Dận."
"Trước đây ta tự xin đi thảo nguyên hoà thân, đã ổn định được thành công 49 bộ lạc ở thảo nguyên."
"Mà nay đến phủ Trấn Quốc công tặng thuốc, là mong Quốc công khỏi bệnh có thể định quốc an bang."
Ta hướng về phía Trấn Quốc công làm đại lễ: "Phụ hoàng thể nhược, thái tử tuổi còn nhỏ, giang sơn Đại Dận phiền ngài bảo vệ."
Trấn Quốc công mắt hổ hàm lệ.
"Nhận được sự coi trọng của công chúa, lão thần thề muôn lần chết không chối từ."
Chu choa, không uổng lòng ta thương lão!
Lúc gần đi ta cố ý nhắc nhở Trấn Quốc công:
"Tuy ta lớn lên trong thâm cung, là phận nữ tử chốn khuê các, nhưng cũng biết gánh nặng của xã tắc ra làm sao"
"Nhắc đến thảo nguyên cũng có một đội quân tóc dài, đánh gậy cưỡi ngựa không kém gì nam nhân."
"Hổ phụ không sanh khuyển nữ, lệnh thiên kim võ nghệ xuất chúng, gan dạ sáng suốt mưu lược còn hơn cả nam nhi, là phúc của Đại Dận."
"Người ngoài hay cũng không sánh bằng cốt nhục giỏi của nhà mình, ngài nói xem có đúng không?"
Trần Quốc công nhăn mày, hình như đang nghĩ kỹ vào rồi.
Đỗ Cẩm Tú đứng ở bên cạnh mắt sáng quắc, hăm he muốn được thử ngay cho nóng.
Ánh mắt nàng ấy nhìn về phía tôi cũng càng biết ơn hơn.
Ngày thứ mười đến vương đô.
Tô Địch Nhã đến khách điếm tìm ta.
"Nghe bảo Trấn Quốc công ra Bắc Cảnh, lấy đi mất hơn một nửa binh quyền của Phiêu Kị tướng quân!"
"Là con làm à?"
Ta chớp mắt không nói.
Tô Địch Nhã tiếp tục nói: "Đỗ Cẩm Tú cũng đi theo ra Bắc Cảnh."
"Trước khi đi còn bí mật chiêu mộ một vài nữ tử biết đánh đấm."
Ta vỗ tay nịnh hót: "Không hổ là mẫu phi, mới đến vương đô có mấy ngày đã biết được nhiều tin tức thế rồi."
Tô Địch Nhã hừ một tiếng: "Dầu gì ta cũng từng lớn lên ở vương đô, năm xưa nhà ta gặp nạn lúc ấy mới chạy đến thảo nguyên."
Bà ấy thở dài.
"Chuyện con muốn làm ta sẽ không hỏi nhiều, ta chỉ hỏi một câu."
"Có nguy hại gì đến giang sơn xã tắc Đại Dận không thôi?"
Ta đáp lại ngay: "Đương nhiên là không, con còn mong Đại Dận phồn vinh hơn bất cứ ai."
Bởi vì chỉ cần Đại Dận còn tồn tại, chó nam chính sẽ không có cơ hội quét sạch bè phái thân tín vua tôi, càng không có tương lai rực rỡ lên làm hoàng đế cưới được công chúa làm vợ.
Vốn dĩ sau chuyến rời kinh lúc trước kia kìa, ta tưởng nam chính sẽ thức thời từ bỏ.
Suy cho cùng trong mạch gốc nữ chính sau khi đi hoà thân, hắn có buồn ới ời người ta đến một câu đâu.
Nhưng ai ngờ ta vừa mới đặt chân về đến nơi xong, thằng này cứ một tuần gửi qua một phong thư.
Từng câu từng từ giãi bày tâm sự, cuối cùng còn bồi cho một câu "Ngô ái Chiêu Chiêu".
(Ngô là danh xưng của người xưa.)
Sợ người ta không biết công chúa Chiêu Bình có tư tình với hắn ấy.
Cái loại khoe khoang lố lăng này, có khác gì thằng người yêu cũ gửi tiền mừng khen con em khác chồng em ghê không?
Là sợ ta sống dai quá, hay là sợ thảo nguyên đối xử với ta quá tốt?
Nếu không phải ta ở thảo nguyên có quyền lên tiếng, đổi sang người khác khéo đã bị vặt lông xoành xoạch.
Thù mới hận cũ chất chồng lên nhau, cho ta càng thêm giữ vững một lòng cắt tiết thằng này.
Tô Địch Nhã không hỏi thêm, chỉ nói:
"Mọi chuyện con làm ở vương đô có ta đây rồi, muốn làm gì cứ thả tay ra mà làm."
Bà ấy chần chừ một quãng, tự lẩm bẩm: "Nếu như có một ngày như thế thật..."
Lời đằng sau cuối cùng bà ấy cũng không nói hết.