Chương 1 - Tiểu Đại Tướng Quân Bò Liếm Mọi Thứ - Nghịch Thiên Cải Mệnh Ta Không Làm Nữ Chính Nữa

Trong lòng phu quân có một vầng trăng sáng, mở mồm ra là bảo ta chớ mơ mộng hão huyền làm chi cho mệt.

Ta nhìn vầng trăng sáng đang vẫy đuôi phành phạch tít mù, lè lưỡi thở hồng hộc ăng ẳng đằng kia, không biết nên nói câu nào cho nó hợp.

Hỏi: "Ê ấy ơi, ấy có biết cách ly sinh sản là gì không hả ấy?"

Phu quân: "?"

Giời ôi, dân thất học nó khổ thế đấy.

1

Ta xuyên sách.

Hiện giờ có một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là ta xuyên thành công chúa.

Tin xấu là ta xuyên thành nữ chính trong truyện ngôn tình cổ đại ngược luyến tàn tâm...

Là cái loại nữ chính trúng độc, gãy chân, huỷ dung, móc thận, sinh non, bị các nam phụ nữ phụ qua đường sỉ nhục ngược đãi, bị nam chính ngược thân ngược tâm ấy.

Cuối cùng vào chương cuối.

Nam chính tỉnh ngộ, rớt vài giọt nước mắt cá sấu.

Nữ chính bày tỏ tha thứ.

Tiếp đó là, kết happy ending cả làng đều vui.

Ok, fine.

Nếu không được chửi tục thì ta đây dí bòi nói nữa.

Trước khi xuyên thư, luận văn tốt nghiệp của ta bị luận văn tốt nghiệp của hàng xóm gặm mất.

Cay xé mồm nhất là tổ thực nghiệm bên kia chỉ để lại cho ta một nhúm lá cải.

Gửi kèm là thông báo phải hoãn kỳ tốt nghiệp.

Không sao cả.

Ta đích thân cho con lợn của phòng thí nghiệm đại học Nông Nghiệp hàng xóm nuôi vào nồi hầm ngay trong đêm.

Đại khái oán hận của chủ lợn hùng vĩ quá, cho nên hôm sau ta đã bị đá đít vào sách.

Ta xuyên vào đúng lúc khéo ghê.

Nữ chính còn nửa tháng nữa là gả qua thảo nguyên hoà thân.

Đây là thời khắc tương đối mấu chốt của cốt truyện.

Trước đấy, nữ chính phải chịu biết bao điều làm tinh thần của cổ suy sụp dần đi.

Mà sau này cô ấy gả qua thảo nguyên rồi thủ tiết quay về, tất cả những gì cô ấy phải trải qua là tra tấn về mặt thể xác.

Đời ơi sao khốn nạn thế?

Phụ hoàng hờ của ta tỏ vẻ áy náy, ta muốn gì thì ông ta cho tất.

Úi đời ơi sao mà tươi thế!

Thế nên ta không thèm nháy mắt đến một cái, đòi gấp đôi lượng vàng bạc châu báu trang sức.

Còn thêm một đống lương thực, hạt giống, lá trà, vải vóc, đồ dùng trang thiết bị cần thiết, vân vân và mây mây...

Ngoài những thứ đó ra ta còn chọn thêm 800 người đi cùng nữa.

Bao gồm những bậc thủ công lành nghề, bậc thầy canh tác, chuyên gia chăn nuôi và các thợ kiến trúc sư đỉnh.

Đương nhiên, còn có hai mươi đầu bếp.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn rồng rắn kéo nhau xuất phát đến thảo nguyên.

Kết quả nửa đường thằng chó nam chính nhảy ra chặn đường.

Thằng nam chính là đại tướng quân.

Cái loại đại tướng quân lúc chiến sự đang căng thẳng, vì ngón tay của nữ phụ bị đứt là không màng sự sống chết của tướng sĩ đánh cồng thu binh.

Có một chiến thần biết cách bảo vệ quốc gia như thế này, tương lai vương triều Đại Dận đúng là rực rỡ huy hoàng quá ta ơi.

Nam chính vén rèm lên, tóm một tay lôi tuột ta từ trên xe ngựa xuống.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, ngữ khí lạnh lẽo:

"Chiêu Bình, nàng đừng có khiêu chiến điểm mấu chốt của ta!"

Bà đây ẻ vào!

Điểm mấu chốt của ngươi còn thấp hơn cả gầm cửa nhà ta, còn khiêu với chả chiến?

Ta hồi tưởng thật kỹ một lượt.

Dựa theo cốt truyện gốc, chắc là ta sau khi tứ hôn xong, phải tìm nam chính làm một tràng một khóc hai nháo ba thắt cổ, trình diễn tiết mục "Thay tỷ tỷ của ngươi đi hoà thân là vinh hạnh của ngươi", rồi "Trái tim ngươi thật tàn nhẫn, tim ta đau quá".

Nhưng giờ ta đến rồi đây.

Vì thương cho tim gan phèo phổi thận lách của mình, cho nên phải tránh thật xa đám người đó ra xa bao nhiêu thì xa.

Gì mà bị bắt đi hoà thân với thảo nguyên, ta rõ ràng là đang đi sứ tri viện cho thảo nguyên.

Xin nam chính hãy tôn trọng cán bộ ngầm đang gánh trên vai trọng trách lớn này một tý!

Nhưng giờ hình như não của thằng nam chính này bị bò liếm thì phải, sạch kin kít không một nếp gấp.

Hắn giữ chặt tay của ta, tiếp tục chứng minh hắn bị thiểu năng trí tuệ nói:

"Muốn chạy khỏi ta? Nằm mơ!"

"Chiêu Bình, cả đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta!"

A thằng choá, không uống hai lít dầu đố nói được câu ngấy đến tận cổ như này.

Rốt cuộc là ai cho thằng này dũng khí, để một thằng cha đại tướng quân như hắn dám ói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy với công chúa của một quốc gia?

Tuy nhiên nghĩ đến sức mạnh nghịch thiên của nam chính.

Ta chịu thua.

"Vì tình bang giao hữu hảo của thảo nguyên và Đại Dận, ta bằng lòng hy sinh hạnh phúc của chính mình đi hoà thân."

Ta hỏi ngược lại hắn: "Chẳng lẽ ngươi muốn thành tội nhân của Đại Dận hả?"

Thằng choá nam chính im.

Thằng choá nam chính không nói.

Thằng choá nam chính thế nào còn nắm chặt tay ta không thả ra?

Mặt mày còn dày hơn cả bê tông cốt thép.

Bắt nạt tao đúng không?

Được, mày đợi đấy tao gọi người đến.