Lâm Cảnh Xuyên có một người chị em vào sinh ra tử từng ở trong đại đội trinh sát tên là Hứa Uyển, nghe nói năng lực quan sát thuộc hàng đỉnh cao.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô ta nhìn chằm chằm vào móng tay tôi rất lâu rồi mới nói: “Huấn luyện dã chiến mà còn làm móng à, cũng biết chăm chút phết nhỉ.”
Lúc đầu, tôi không để tâm.
Cho đến khi tôi dần nhận ra, những phân tích mà Lâm Cảnh Xuyên truyền đạt đều bắt nguồn từ Hứa Uyển, ngày càng nhiều hơn:
“Hứa Uyển nói bộ quân phục dã chiến của em mới tinh, trông chẳng giống người thường xuyên huấn luyện.”
“Cô ấy nói đồng hồ của em là hàng đặt riêng, gia đình bình thường không mua nổi.”
“Cô ấy nói ánh mắt em dao động, có thể là không thật lòng.”
Cho đến lần huấn luyện dã ngoại lần này, cô ta đứng bên đống lửa trại, dùng âm lượng đủ để tất cả mọi người nghe thấy mà nói: “Tôi đã thấy nhiều kiểu ngụy trang rồi. Cách hành xử của cô ta giống nữ đặc vụ lắm đấy.”
Lâm Cảnh Xuyên trầm mặc một lát, rồi nói với tôi: “Hứa Uyển là người chuyên nghiệp, cô ấy chỉ là lo lắng cho tôi thôi.”
Tôi hít sâu một hơi, gọi điện cho ba mình: “Chuyện xuống đơn vị hãy gác lại đã, con cần chỉnh đốn lại tác phong ở khoa huấn luyện.”
Có những trận chiến, nhất định phải đánh ngay trên địa bàn của mình.
Bình luận