Chương 6 - Nghe Tiếng Lòng Của Bà Vú Em

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

“Trước kia sao anh không nhận ra em lại là loại người không phân rõ phải trái như vậy!”

Sợ tôi phá đám cưới, Trương Tiểu Tĩnh vội vàng chắn trước mặt Cao Hàng, hung hăng trừng mắt nhìn tôi:

“Một người vợ cũ biết điều thì nên coi như mình đã chết! Chị đến đây cướp hôn cũng không thấy nhục sao? Loại đàn bà như chị, hại chết con trai, bị đuổi ra khỏi nhà, còn không biết điều mà biến mất đi thì tốt hơn!”

Khách khứa có mặt quá nửa là họ hàng nhà họ Cao, nên tất nhiên cũng biết chuyện con tôi mất.

Bọn họ nhìn nhau thì thầm, rồi bắt đầu bàn tán ầm ĩ:

“Cao Hàng để cô ta ở nhà hưởng phúc, vậy mà ngay cả đứa con cũng không chăm nổi!”

“Giờ còn dám vác mặt đến đây phá đám, thật là không biết xấu hổ!”

“Nghe nói cô ta ra đi tay trắng, hôm nay đến chắc là muốn vòi tiền đây mà!”

……

Tiếng chửi bới vang lên khắp nơi, tất cả đều đang cười nhạo tôi.

Trương Quế Lan và Trương Tiểu Tĩnh mẹ con tưởng có thể mượn dư luận đuổi tôi đi, nhưng tôi vẫn đứng im, mặt không chút lúng túng.

Sắc mặt hai người thoáng biến đổi.

Trương Quế Lan tiến lên, nắm lấy tay tôi, kéo về phía cửa:

“Tiểu Cố, đừng làm loạn nữa. Nể tình ngày xưa, mau rời đi đi!”

Tôi hất mạnh tay bà ta ra:

“Tình nghĩa? Tôi và bà không hề có tình nghĩa gì cả!”

Chỉ có thù hận.

Tôi lạnh lùng bổ sung trong lòng.

Thấy tôi nói thế nào cũng không chịu đi, Cao Hàng nghĩ ngợi một lát rồi mở miệng muốn dùng tiền để đuổi tôi.

“Cố Thanh Thanh, em nói đi, muốn bao nhiêu? Em ra giá, trong phạm vi anh chấp nhận được, anh sẽ đưa.”

“Nể tình vợ chồng một thời, anh có thể cho em tiền. Chỉ cần em biết điều rời đi, ngày mai anh sẽ để luật sư làm việc với em.”

Trong hôn lễ, tôi bị người ta nói là tay trắng ra đi, Cao Hàng tưởng tôi không cam tâm nên quay lại vòi tiền.

Trương Tiểu Tĩnh cũng cho rằng như vậy:

“Mười vạn, chúng tôi có thể cho cô mười vạn.”

Tôi im lặng.

Thấy tôi không trả lời, Trương Tiểu Tĩnh tưởng tôi chê ít, mặt càng tỏ vẻ khó chịu:

“Cố Thanh Thanh, mười vạn đã là cô trèo cao lắm rồi. Nếu chưa đủ, tôi móc thêm từ túi mình một vạn nữa cho cô!”

Mẹ chồng cũ cũng gấp gáp thúc giục:

“Cố Thanh Thanh, cô đừng được một tấc lại lấn một thước. Cô hại chết cháu đích tôn của tôi, mười vạn đã là nể mặt cô lắm rồi!”

Khách khứa cũng phụ họa, chửi rủa không ngừng:

“Đúng là chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến vậy!”

“Nhà họ Cao chịu cho cô tiền đã là tốt lắm, còn đòi hỏi gì nữa!”

Tôi nhìn một vòng những gương mặt xấu xí, chợt bật cười.

Sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt tôi dừng lại trên mặt Trương Quế Lan và Trương Tiểu Tĩnh.

“Tiền?”

Tôi khẽ cười khẩy.

“Không, tôi đến đây là để đòi nợ!”

“Trương Quế Lan, Trương Tiểu Tĩnh, tôi đến để đòi nợ hai người!”

Trong giọng tôi ngập tràn hận ý, khiến hai mẹ con họ sững sờ.

Mọi người còn lại thì không hiểu chuyện gì, đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Cao Hàng chau mày hỏi:

“Cố Thanh Thanh, em có ý gì? Đòi nợ gì cơ?”

“Tất nhiên là oán có oán, thù có thù — phải trả hết!”

Lời tôi vừa dứt, Trương Quế Lan lập tức phản bác:

“Cô nói nhăng nói cuội cái gì thế? Cô ly hôn thì liên quan gì đến mẹ con tôi? Trách thì trách chính cô không biết giữ chồng, không biết quản lý hôn nhân!”

Nghe mẹ chống lưng, Trương Tiểu Tĩnh càng thêm hống hách:

“Đồ vô dụng, cô chẳng có bản lĩnh gì cả!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)