Chương 3 - Ngày Xuân không về

11

Tôi không quá chú ý lắng nghe.

Trong đầu chỉ nhịn không được nghĩ, tiện tay liền bỏ năm ngàn vạn, đủ cho anh tôi tiêu bao nhiêu đời, đủ mua bao nhiêu mạng như tôi rồi.

Buổi đấu giá rất nhanh bắt đầu, đấu giá viên trên đài liên tục giới thiệu.

Nói Dư Âm Âm lần này tại buổi bán đấu giá, tổng cộng có năm bức họa tác.

Mục đích thu vào để làm từ thiện.

Mỗi bức họa giá khởi điểm, đều chỉ có một vạn.

Cuối cùng toàn bộ tiền đấu giá được, dùng để xây dựng trường học cho trẻ em vùng núi.

Một bức bán một vạn, tổng cộng năm vạn tự nhiên không đủ để xây trường.

Nhưng căn cứ theo lệ cũ, Lục Tu Yến khẳng định sẽ cố tình nâng giá lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.

Nhưng bức họa thứ nhất trưng bày cả nửa ngày, vẫn không thấy động tĩnh của Lục Tu Yến.

Không ai dám tùy ý ra giá, trên đài hô nửa ngày, giá cả cũng mới lên đến năm vạn.

Tôi nhịn không được liếc mắt, nhưng Lục Tu Yến một mực cúi đầu chơi điện thoại.

Trên đài đấu giá viên có chút đứng không vững, ánh mắt liên tiếp liếc nhìn về phía Lục Tu Yến, thần sắc xấu hổ.

Tôi nhịn không được thấp giọng nhắc nhở: “Đấu giá bắt đầu rồi.”

Lục Tu Yến không nhẹ không nặng “ừm” một tiếng, rồi tiếp tục chơi điện thoại.

Trên màn hình là nhãn hiệu châu báu xa xỉ nào đó, các sản phẩm mới đang hiện ra trang đầu, hắn đang xem dây chuyền, chắc là đang chọn lễ vật cho Dư Âm Âm đi.

Cho nên, hắn là thật không có chú ý tới đấu giá bắt đầu rồi, hay là không có ý định mua những bức họa này đây?

Vậy hắn làm sao đêm hôm khuya khoắt, vứt xuống công việc vội vàng chạy tới đây, còn bắt tôi đi cùng hắn, là muốn làm gì?

Tôi không dám lắm lời, nhìn bức họa thứ nhất, cuối cùng bán ra năm vạn, thành giao đến thực sự có chút không dễ nhìn.

Nhưng cái này vẫn chỉ là bắt đầu.

Cuối cùng năm bức họa toàn bộ bán xong, Lục Tu Yến từ đầu đến cuối đều không có giơ bảng.

Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối không có từ trên điện thoại di động dời qua.

Dư Âm Âm đứng trên đài, sắc mặt chật vật đỏ lên, như muốn nhỏ ra máu.

Sau khi đấu giá kết thúc, điện thoại di động Lục Tu Yến vang lên.

Hắn trực tiếp đứng dậy, không có chờ tôi, chính mình ra ngoài nghe.

Tôi đứng dậy, theo hắn ra ngoài.

Quá nhiều người, hắn đi quá nhanh, tôi đuổi theo không kịp.

Chờ đi ra khỏi phòng đấu giá, lúc qua góc rẽ muốn xuống lầu, thình lình một bạt tai quạt lên trên mặt tôi.

Tôi choáng váng nửa ngày, mới nhìn rõ người trước mắt.

Trong ký ức của tôi, Dư Âm Âm luôn dùng giọng nói nhỏ nhẹ, giờ phút này giống như là một con mèo cáu kỉnh bị giẫm trúng đuôi.

Sắc mặt gần như dữ tợn, hai mắt đỏ lên, như muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống.

Cô ta mở miệng ác liệt:

“Cảnh cáo cô một lần cuối cùng, cút khỏi A Yến.”

12

Đáy mắt cô ta không che giấu được, không chỉ hận ý đối với tôi, còn có yêu thương với Lục Tu Yến.

Đây là biểu lộ lúc trước chưa thấy qua, hoặc là nói chưa từng bị tiết lộ.

Tôi còn không còn kịp suy tư thêm cô ta lại đột nhiên hành động, tiếp tục giơ tay lên, tôi theo quán tính đưa tay muốn giữ tay cô ta lại.

Tay tôi nâng lên không thể rơi xuống, mà là bị một bàn tay khác dùng sức nắm lấy.

Nam nhân có lực đạo rất lớn, nắm lấy tay tôi lại quăng về sau, tôi liền lảo đảo ngã trên mặt đất.

Thanh âm Lục Tu Yến tức giận đến cực điểm, ở bên tay tôi vang lên:

“Cô muốn làm gì, xin lỗi Âm Âm đi.”

Một khắc trước Dư Âm Âm còn hung thần ác sát, giờ phút này đáy mắt rưng rưng, mặt mũi tràn đầy ủy khuất cùng bất an.

Cái tát đánh tôi kia, cô ta thậm chí ngay cả giải thích cùng lấy cớ, đều không cần thiết.

Tôi nhìn qua rồi rời đi, nhưng trong cổ một trận ngai ngái, một ngụm máu bất chợt phun ra.

Trên mặt đất trải rộng ra một mảnh nhỏ huyết sắc, có chút chói mắt.

Dư Âm Âm kêu lên một tiếng sợ hãi, mặt mũi tràn đầy chấn kinh cùng kinh ngạc, thậm chí lộ ra một chút thương hại.

Nhưng Lục Tu Yến từ đầu tới cuối không chú ý tới, chỉ lo kiên nhẫn giải thích với Dư Âm Âm:

“Trong buổi đấu giá lúc nãy tôi đang giúp em chọn dây chuyền, mới để lỡ buổi đấu giá.

“Trước đây em nhìn trúng sợi dây chuyền kia, tôi có liên lạc với nhà thiết kế cùng châu báu để bên kia sớm định chế ra, nhiều nhất trong mười ngày liền có thể đưa đến trên tay em rồi.”

Dư Âm Âm sắc mặt phiếm hồng, đầy mắt vui mừng.

Tôi nằm trên đất, thử nhiều lần, đều không thể đứng lên được.

Máu chảy vào trong tấm thảm, chỉ để lại một mảnh ám sắc.

Thẳng đến khi cách đó không xa, tôi nhìn thấy Tuần Tư Ngôn chạy nhanh tới.

Hắn cẩn thận đem tôi dìu dắt đứng lên, thanh âm đều run rẩy:

“Bác sĩ nói em đã xuất viện rồi, tôi cả ngày chạy khắp nơi tìm em.”

“Tiểu Như, tôi mang em đi bệnh viện, có khó khăn em nói với tôi, tôi có thể nghĩ biện pháp.”

Lục Tu Yến thanh tuyến không vui:

“Tuần Tư Ngôn, tôi để cậu đi làm việc...”

Tuần Tư Ngôn dùng lực đạo rất nhẹ ôm tôi, giống như là sợ làm hư đồ vật dễ nát gì.

Hắn đánh gãy lời nói Lục Tu Yến:

“Lục tiên sinh, hôm nay là ngày nghỉ của tôi.”

Hắn nhìn vết máu trên mặt đất, đỏ cả vành mắt, dìu lấy tôi muốn rời khỏi:

“Tới bệnh viện, còn có thể đi được không?”

Lục Tu Yến không biết là sợi gân nào bị hỏng, Dư Âm Âm một bên lã chã chực khóc hắn không quan tâm, lại bắt đầu hùng hổ dọa người:

“A? Ngày nghỉ từ cậu nói mới tính sao? Đêm nay tăng ca.”

Bàn tay Tuần Tư Ngôn dìu tôi cứng đờ.

Tôi bây giờ trôi qua khó khăn, hắn so với tôi cũng không tốt được hơn bao nhiêu.

Tôi đem tay chính mình rút ra:

“Tôi không sao, anh mau đi đi.”

Người bên cạnh trầm mặc ngắn ngủi, lại đem tôi ôm tới càng chặt hơn.

Hắn trở lại, nhìn về phía Lục Tu Yến:

“Lục tiên sinh, tôi từ chức.”

“Nửa tháng tiền lương này cùng với một tháng tiền lương trước đó chưa trả, tôi cũng không cần nữa.”

13

Lục Tu Yến đáy mắt ngậm lấy cười.

Thanh âm đều đều để lại khiến cho tôi cảm thấy khiếp người:

“Thật là khiến người ta cảm động.”

Tuần Tư Ngôn không nói gì nữa mang tôi rời đi.

Hắn đến bên đường gọi xe, lại dìu tôi lên xe.

Tôi từ trong cửa sổ xe nhìn thân ảnh hắn.

Rõ ràng mới qua hai ngày, lại dường như đã cách mấy đời.

Người bên cạnh đưa tay ra, đột nhiên ôm cổ tôi, bởi vì ẩn nhẫn, gân xanh trên mu bàn tay hắn hiện ra rõ rệt.

“Tiểu Như, đừng giày vò chính mình nữa, có được hay không?”

Tôi không dám nhìn hắn, trong cổ khô khốc, đáy mắt mơ hồ.

Hắn nắm lấy tay tôi, chậm rãi dùng sức, thanh tuyến đột nhiên nghẹn ngào:

“Mặc kệ là em đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi thề, chỉ cần tôi còn sống, em cùng anh trai em vĩnh viễn nhất định sẽ có cơm ăn.”

“Có thể hay không đừng có khiến chính mình thương tổn nữa.”

Mấy câu nói, như là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, ép cong lưng tôi.

Tôi rốt cuộc khống chế không nổi, nước mắt rơi trên tay.

Người bên cạnh đột nhiên đưa tay ra, đem tôi kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy.

Thanh âm hắn dường như nỉ non trấn an, đột nhiên khiến tôi an tâm:

“Tiểu Như, có chuyện gì đừng luôn luôn gánh một mình.”

“Tôi vẫn luôn ở đây, em cũng nhìn tôi một chút đi.”

Tôi nghẹn ngào lên tiếng:

“Em sợ hãi lắm.”

Kỳ thật, tôi không chỉ là lo lắng cho anh tôi, tôi cũng sợ hãi trước cái ch-ết.

Tôi không yên lòng quãng đời còn lại của anh tôi, cũng sợ hãi thống khổ bệnh tật giày vò lúc sắp ch-ết.

Tuần Tư Ngôn ôm tôi thật chặt:

“Không cần sợ, trời vĩnh viễn sẽ không sập, tôi còn ở đây.”

Tôi rất mệt mỏi, dựa vào trong ngực hắn, ngủ rất yên ổn.

Mới qua vài ngày, nhưng tôi giống như đã quá lâu, tôi không có ngủ qua một giấc nào yên ổn như thế.

Nhưng an ổn thế này, đối với tôi mà nói đến cùng chỉ là hi vọng xa vời.

Ngày thứ hai lúc tôi tỉnh lại, lại thấy bản thân đang nằm trong phòng ngủ lạ lẫm.

Bên cạnh không thấy Tuần Tư Ngôn, mà là Lục Tu Yến đang ngồi.

Nhìn thấy tôi tỉnh lại, hắn mở điện thoại ra, đem một phần video phát ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt tôi.

Tôi nhìn thấy trong video, trên hành lang bệnh viện nào đó hoàn toàn xa lạ, Tuần Tư Ngôn quỳ trên đất.

Hắn tuyệt vọng lên tiếng cầu khẩn, âm thanh từ trong điện thoại di động truyền tới:

“Cầu xin các người, để cho mẹ tôi điều trị trước.”

“Tiền còn thiếu tôi sẽ bổ sung sau, tôi rất nhanh sẽ bổ sung...”

Đáp lại hắn, chỉ có thanh âm bác sĩ lạnh lùng:

“Tiên sinh, giao tiền chữa bệnh. Đây là quy củ của bệnh viện, thật xin lỗi.”

Tuần Tư Ngôn sắc mặt trắng bệch, bộ dáng điên cuồng.

Hắn đột nhiên như điên rống to:

“Lục Tu Yến, Lục Tu Yến, đồ vô sỉ, vô sỉ!”

Video kết thúc, thanh âm tê tâm liệt phế im bặt.

Tôi hai mắt đỏ hồng, giãy dụa từ trên giường xuống, gắt gao bắt lấy ống tay áo liễu Lục Tu Yến.

“Anh có ý gì? Anh làm cái gì thế, đến cùng anh muốn như thế nào?”

14

Ba của Tuần Tư Ngôn mất sớm, hắn chỉ còn lại một người mẹ mang bệnh nặng.

Bàn tay Lục Tu Yến có lực đạo lớn, tuỳ tiện đẩy tay tôi ra.

Hắn hờ hững nhìn về phía tôi:

“Từ khi chúng ta làm giao dịch này, tôi đã nói qua, an phận làm tốt công việc của cô.”

“Tôi phải dùng cô để kích thích Âm Âm ghen tuông, để cô ấy trở lại bên cạnh tôi. Nhưng cô thì sao đây?”

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng bóp lấy cằm tôi.

Phảng phất như không cần tốn nhiều sức, liền có thể đem tôi bóp nát.

Vô luận là tôi, hay là Tuần Tư Ngôn, đều chẳng qua là đồ chơi trong bàn tay hắn mà thôi.

Thanh âm hắn chậm rãi tiếp tục:

“Mà cô, lại ngay trước mặt Âm Âm. Không để ý ngăn cản của tôi, cùng Tuần Tư Ngôn anh anh em em rời đi.”

“Để cho tuồng kịch kia diễn ra buồn cười như vậy.”

Tôi đột nhiên giống như bị rút sạch khí lực, bị hắn đè lại hàm dưới, chán nản quỳ xuống trên đất.

Lúc nhìn về phía hắn, tôi chỉ còn lại tràn đầy tuyệt vọng:

“Vậy bây giờ đến cùng, anh muốn như thế nào?”

Lục Tu Yến cười ra tiếng:

“Tôi muốn như thế nào?”

“Lâm Như, tôi muốn như thế nào, cô cũng có thể đáp ứng?”

Nguyên lai, hắn cũng biết tên của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, nhiều một giây đều không muốn nhìn tên điên buồn nôn này.

“Anh nói đi.”

Lục Tu Yến buông lỏng tay ra, đứng lên nói:

“Đêm nay cô ở lại đây, sáng mai tiền thuốc men mà Tuần Tư Ngôn cần, sẽ đến tài khoản của hắn.”

Tôi bỗng nhiên mở to mắt, cảm giác nghe được không chỉ có lời nói không hợp thói thường, càng là thực sự buồn cười đến cực điểm .

Tôi giật giật khóe miệng, khóe môi khô khốc nếm đến vị huyết tinh, nhưng vẫn phí sức lên tiếng.

“Đêm nay ở lại? Lục Tu Yến, là tôi nghe lầm rồi, hay là tôi nghĩ nhiều rồi?”

Lục Tu Yến quay lưng lại, không muốn nhìn tôi:

“Làm sao, cô không nguyện ý?”

Tôi thực sự nhịn không được, “phốc phốc” một tiếng bật cười.

“Cho nên lâu nay, tình yêu của anh với Dư Âm Âm, cuồng nhiệt si tâm, là một chuyện cười sao?”

Lục Tu Yến thanh tuyến trở nên không vui:

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.”

Tôi nhìn về phía bóng lưng hắn, cảm giác hắn thật đúng là càng ngày càng khiến người ta chán ghét.

Toàn thân trên dưới, không có bất kỳ điều gì đáng giá làm người khác thích nổi.

Đột nhiên tôi không còn cảm giác hắn đáng sợ, chỉ cảm thấy hắn buồn nôn.

Tôi cười khẽ một tiếng:

“Tình yêu của anh thật không đáng tiền, khó trách cô ta không chọn anh.”

Lục Tu Yến giống như là bỗng nhiên bị chọc giận, bỗng nhiên quay lại đem tôi kéo dậy, lại thô lỗ bóp lấy cổ tôi.

“Tôi nói rồi, chuyện của tôi không cần cô quan tâm! Không tới phiên cô quản!”

Lòng bàn tay hắn lấy đi dưỡng khí trong cổ tôi, tôi khống chế không nổi, cố hết sức thở dốc ho khan.

Lục Tu Yến dời tay đi, đè xuống bả vai tôi, đem tôi chống đỡ phía trước cửa sổ.

Khí tức hắn tới gần, hôn xuống.

Tôi bắt đầu phân không rõ, mùi máu tươi giữa răng môi là của hắn, hay là của tôi.