Chương 2 - Ngày Trở Về Của Người Đàn Bà Ly Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Nghĩ đến cuộc sống hiện tại khóe môi Giang Oanh Ngọc khẽ cong lên, nở một nụ cười nhè nhẹ.

Bà Lục nhìn cô đầy xót xa, dặn dò: “Tiểu Ngọc, con còn lệch múi giờ, lên lầu nghỉ ngơi một chút đi. Tối mẹ gọi xuống ăn cơm.”

Cô vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì cửa phòng ngủ bị người ta thô bạo mở tung.

Người bước vào là một cô gái trẻ xa lạ, nhìn thấy Giang Oanh Ngọc thì tỏ vẻ bối rối: “Tôi không biết cô Giang ở đây. Tôi là trợ lý của bà Lục, cô có thể gọi tôi là Từ Kiều.”

Cô ta phất tay ra hiệu, mấy người đàn ông liền xách một đống túi lớn túi nhỏ đi vào phòng.

Giang Oanh Ngọc hơi ngơ ngác.

Ngay khoảnh khắc cô còn đang ngẩn người, khóe môi Từ Kiều đã nhếch lên thành một nụ cười lạnh, giọng điệu đầy đắc ý:

“Những thứ này đều là tổng giám đốc Lục mua cho bà Lục nhà chúng tôi.”

“Anh ấy còn gọi thẳng cho hãng, yêu cầu mỗi mùa ra sản phẩm mới đều phải ưu tiên gửi cho bà Lục trước, nào là túi xách, quần áo, trang sức… Phòng của hai người trên lầu đã hết chỗ chứa rồi.”

“Vậy nên tổng giám đốc Lục dặn tôi đem mấy thứ này đặt tạm vào căn phòng này.”

“Cô Giang, để tôi sắp xếp cho cô một phòng khác nhé?”

Giang Oanh Ngọc gật đầu. Dù sao cô cũng không định ở lại lâu, ở phòng nào cũng như nhau cả thôi.

Từ Kiều liền bảo người mang hành lý của cô xuống căn phòng cạnh phòng của bảo mẫu ở tầng một. Dù là phòng khách, nhưng căn phòng ấy chưa từng có ai ở, vì nó vừa ẩm thấp vừa ồn ào.

Trên lầu vẫn vang lên những tiếng đập thình thịch, mấy căn phòng ở tầng hai đều đã bị quần áo và trang sức của Tô Ninh Ninh chiếm hết.

Giang Oanh Ngọc nằm nhắm mắt trên giường, nhưng bị làm ồn đến không thể chợp mắt nổi.

Cô nghe thấy Lục Xuyên Phong từ bên ngoài về, đang hỏi Từ Kiều – người vẫn đang sắp xếp đồ đạc:

“Giang Oanh Ngọc đang ở đâu?”

“Cô ấy ở phòng khách tầng một.”

Rồi, giọng nói ấy dần tan vào không gian.

Giang Oanh Ngọc khẽ bật cười đầy chua chát, không ngờ những sự quan tâm mà khi còn là vợ chồng cô chẳng bao giờ có được, bây giờ lại nhận được.

Trong ký ức của cô, Lục Xuyên Phong là kiểu người cuồng công việc điển hình.

Mọi thứ trong cuộc sống của anh đều gắn chặt với công việc.

Đêm tân hôn, anh ở trong thư phòng xử lý tài liệu; cô đưa anh về quê thắp hương cho cha mẹ thì anh lại đang họp trực tuyến với đối tác nước ngoài; ngay cả những buổi tối hai người ở bên nhau, anh cũng luôn trong trạng thái sẵn sàng rời đi khi điện thoại reo.

Có một lần là kỷ niệm ngày cưới, Giang Oanh Ngọc đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Trong bữa ăn, cô nói mong anh có thể quan tâm đến cô hơn, ít nhất mỗi sáng chào cô một câu “buổi sáng tốt lành”.

Nhưng lời vừa dứt, điện thoại anh lại reo. Anh đứng dậy, ra đến cửa còn không quên quay lại dặn cô: “Đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô nghĩa như thế này.”

Trái tim của Giang Oanh Ngọc cứ thế dần nguội lạnh trong sự phớt lờ và không thấu hiểu của anh.

Cô luôn cố gắng chăm sóc chu toàn cho cuộc sống của anh, quan tâm cha mẹ anh, duy trì các mối quan hệ xã giao giúp anh, nhưng đến cuối cùng… ngay cả một lời chào buổi sáng cũng là điều xa xỉ.

Ban đầu, Giang Oanh Ngọc còn tự lừa mình rằng: có lẽ anh vốn không giỏi thể hiện sự quan tâm.

Cho đến khi Tô Ninh Ninh xuất hiện, cô mới nhận ra thì ra mọi nguyên tắc đều có thể bị phá bỏ.

Tô Ninh Ninh đi quay khi đang ốm, vậy mà Lục Xuyên Phong bỏ hết công việc, lập tức chạy tới hiện trường, đích thân đưa cô ta về.

Sợ Tô Ninh Ninh đột ngột rời đi sẽ khiến cô ta bị sếp và đồng nghiệp trách móc, anh dứt khoát đền bù toàn bộ thiệt hại và phát bao lì xì hậu hĩnh cho từng người trong đoàn.

Mà đúng hôm đó, mẹ Lục đột ngột phát bệnh tim, cần phải phẫu thuật gấp. Giang Oanh Ngọc một mình xoay sở không xuể, liền gọi điện cho Lục Xuyên Phong.

Anh khó chịu nói: “Tôi đang làm việc, đừng làm phiền tôi!” rồi thẳng tay cúp máy. Giang Oanh Ngọc chỉ còn cách nghiến răng chịu đựng.

Một mình đi đóng viện phí, tìm bác sĩ sắp xếp ca mổ, vừa phải an ủi mẹ Lục, sau ca phẫu thuật còn ngày đêm túc trực chăm sóc không rời.

Đến khi mẹ chồng xuất viện, chính cô lại ngã bệnh.

Trong thời gian nằm viện, lần đầu tiên cô nhận được điện thoại từ Lục Xuyên Phong.

“Cô giúp tôi mang gấp một tài liệu đến công ty. Tôi bận quá, không đi được.”

Giang Oanh Ngọc không dám chậm trễ, rút kim truyền dịch, mang theo tài liệu rồi lập tức chạy tới công ty.

Nhưng cảnh tượng mà cô tận mắt chứng kiến, cả đời này cô không thể nào quên.

Trong văn phòng, Lục Xuyên Phong không hề làm việc, mà đang chăm chú nhìn Tô Ninh Ninh — cô ta tay múa chân miêu tả chuyến đi Iceland của mình, còn anh thì ngồi đó, môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng.

Khoảnh khắc đó, Giang Oanh Ngọc cảm thấy như có một lưỡi dao cùn cứa từng nhát vào tim mình, không chỉ đau, mà là giày vò đến nghẹt thở.

Họ chưa bao giờ nói chuyện thân mật như thế. Vừa thấy cô đứng ở cửa, tiếng cười trong phòng lập tức im bặt.

Tô Ninh Ninh chào cô một câu rồi rời đi, còn Lục Xuyên Phong cũng thu lại nụ cười, cúi đầu vờ như đang đọc tài liệu.

Giang Oanh Ngọc giả vờ không quan tâm, hỏi: “Không phải anh bận lắm sao?”

Lục Xuyên Phong hơi cau mày, giọng có chút mệt mỏi: “Nghe cô ấy nói về ý tưởng quảng cáo mới, đang làm việc.”

Nhưng mỗi lần cô bàn chuyện công việc với anh, đáp lại cũng chỉ là một tiếng “ừ”.

“Cô Giang! Tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, phu nhân bảo tôi lên mời cô.”

Lời của người giúp việc kéo Giang Oanh Ngọc khỏi dòng ký ức.

Cô chỉnh lại lớp trang điểm, thay một chiếc váy liền thân màu hồng nhạt, cả người toát lên vẻ dịu dàng và thanh lịch.

Lục Xuyên Phong đang ngồi trên sofa. Nhìn thấy cô bước vào phòng khách trong dáng vẻ như vậy, ánh mắt anh khẽ dao động.

Chạm phải ánh nhìn thăm dò của Giang Oanh Ngọc, anh luống cuống quay đi chỗ khác.

“Giang Oanh Ngọc, buổi tiệc đính hôn tối nay, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút. Đừng có ôm mộng hão nữa!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)