Chương 4 - Ngày Tri Kỷ Ra Đi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phụ thân bước xuống, giọng khẽ nghẹn:

“Kỳ khảo nữ quan sang năm, muội có thể dự lại.”

Ta nhìn sang cô nương đang reo vui.

An Nhiên rụt người sau lưng phụ thân.

“Muội nghi ta sao? Ta vốn ở nhờ dưới mái hiên, nào dám chọc vào chính thất tiểu thư. Làm sao ta có phúc ấy?

Không thân nhân, đại tiểu thư như tỷ tỷ sao mà hiểu được…”

Nàng lệ rưng rưng, bộ dạng như thể lẽ thường.

Mẫu thân nghe vậy, gương mặt chùng xuống.

Ta chậm rãi cười nhạt:

“Ta cũng không có thân nhân mà.

Có lẽ… cũng giống nàng, thật đáng thương.”

Thanh âm rất nhỏ, chỉ có đại ca Hứa Giáng sắc mặt khẽ biến.

5

“Kinh Mặc…”

Ta ngắt lời, đưa mắt nhìn quanh.

Nghiêm túc hỏi:

“Phụ thân, người có vui chăng?”

Người quay đi:

“Tất nhiên nên mừng cho nó, một nhà vinh hiển…”

Ta khẽ thở ra, khóe môi cong cong:

“Vậy thì ta chẳng buồn nữa. Chỉ mong phụ thân ngày ngày vui vẻ là tốt.

Vui vẻ rồi… thì đừng vì ta rời đi mà đau lòng.”

Mọi người đều sững sờ.

Thượng thư đại nhân, quyền thần hai triều, nghiêm nghị một đời, bất chợt che mặt, chẳng thốt nổi lời.

【Điểm hảo cảm tăng lên.】

Rời phủ, lần đầu tiên ta nghiêm túc nhìn lại thế giới này.

Mười sáu năm sống, ta từng coi nơi đây là mái nhà hoàn mỹ.

Tiết Nghi Tô nói đúng, ta chẳng muốn đi, chẳng muốn đối diện thực tại — nơi bố mẹ mất vì tai nạn, chẳng còn ai nương tựa.

Nhưng mộng đã chẳng vẹn toàn, cũng nên tỉnh giấc.

Khi ta chọn nghiên mực, đại ca Hứa Giáng thong thả tiến đến.

Huynh nhạt giọng:

“Tam muội, muội đang nói dối.

Giờ đây, rõ ràng muội đang đau khổ.”

Ta nhìn thẳng mắt huynh.

Huynh còn muốn giải thích, ta đã ngắt lời:

“Đại ca đến thật đúng lúc, chọn giúp muội một nghiên mực.

Nghiên đầu tiên của muội, chính huynh tặng.”

Hứa Giáng sững người, tay siết chặt.

Ta mỉm cười:

“Tặng nghiên mực, muội sẽ tha thứ cho huynh, được chăng?”

Thật lâu, huynh mới khẽ đáp:

“Ừ.”

Rồi chọn cho ta nghiên đắt nhất.

【Điểm hảo cảm tăng lên, lạ quá nhỉ kí chủ?】

Ta thản nhiên:

“Hắn áy náy, mà ta vừa rồi không hề giận.”

Ta nhìn bóng lưng huynh phía trước.

Tay buông lỏng, nghiên mực bạc ngàn rơi nặng nề xuống đất.

Ngoài phủ, ta đi thuyền, ăn bánh đường gạo, khắc tượng đất.

Cùng mẫu thân ở thế giới này, trò chuyện thật lâu.

Nàng một đời quý phái, phu quân yêu chiều.

Mối hận duy nhất là trưởng nữ đoản mệnh.

Khi nàng lặng lẽ nhìn ta, lần thứ ba rơi lệ, tim ta cũng theo đó rướm máu.

“ Mẫu thân, xin người đừng khóc nữa.

Có phải lại muốn thay An Nhiên đòi ta cái gì chăng?

Ta là con gái người, thứ gì người muốn, ta nào chẳng tặng.”

Nàng nghẹn ngào, nhưng lại bất ngờ hỏi:

“Con sẽ đi sao?”

Ta trầm mặc, vẫn chỉ một câu:

“Nếu có người đối ta tốt, thì chẳng nỡ.”

Nàng thở phào, giọng khẽ:

“Ta còn thiếu An Nhiên ba lời hứa.

Lời cuối, ta muốn gả nàng cho người trong lòng.”

Ta không đáp lời.

Mẫu thân nắm chặt tay ta: “Đây là lần cuối cùng. Về sau ta sẽ hết sức bù đắp phần ta thiếu sót với con, ta…”

Lời đến đây lại nghẹn, khó thốt nên câu.

Người là kẻ dõi theo chúng ta từ thuở nhỏ: biết ta chín tuổi tự tay thêu chiếc hương nang đầu tiên tặng Tiết Nghi Tô;

biết ta dốc sức thi vào nữ quan cũng chỉ vì muốn sánh vai cùng Tiết Nghi Tô;

biết khi còn bé, để giữ cho ta một xâu kẹo hồ lô, Tiết Nghi Tô đánh nhau với lũ trẻ, nằm giường suốt ba ngày.

Người biết, chúng ta chưa từng vắng mặt trong bất cứ việc trọng đại nào của nhau.

Ta khẽ thở dài, bất đắc dĩ: “Mẹ, chỉ là đổi một mối hôn ước, hà tất phải khó nhọc đến vậy.

Họ khá xứng đôi. Xin chúc mừng.”

Phu nhân Thượng thư như không dám tin:

“Kinh Mặc! Con nói thật ư? Con yên lòng, con là con gái của ta. Không làm Thế tử phi thì ta sẽ chọn cho con mối tốt hơn…

Đương kim Thái tử chẳng phải còn thiếu một trắc phi sao? Ta sẽ cầu Thái hậu, ngày sau nâng con lên bình thê. Hoặc vị tiểu tướng quân trấn biên kia, hắn cũng thích con…”

Ta mỉm cười, lặng lẽ nghe người nói hết.

【Điểm hảo cảm tăng lên.】

Hệ thống khựng lại giây lát: 【Kí chủ, chức năng dẫn truyền đơn amin trong hệ thần kinh trung ương của ngài đang rối loạn…】

“Vậy ý ngươi là?”

【Kí chủ, bây giờ ngài rất bi thương.】

Một câu ấy suýt ép nước mắt ta trào ra.

Cổ họng cay xè.

Ta nâng chén trà trước mặt, gắng đè nén vị chua nơi khoé mắt.

Không thể khóc. Khóc, mẫu thân sẽ thêm áy náy, thêm thương tâm.

Có lúc ta oán người, nhưng ta vẫn yêu người.

【Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ “Cưng chiều của phủ Thượng thư” đã đạt 100%.】

Ta khẽ thì thầm: “Vậy còn Tiết Nghi Tô… vẫn còn đó.”

6

Khi hồi phủ đã xế chiều, Tiết Nghi Tô vẫn tựa ngoài cửa đợi ta.

Hắn xưa nay nhẫn nại: nhổ một cọng cỏ, đùa cùng con ngựa trước mặt, tay xách một bình rượu nấu và bánh điểm tâm của Kim Quế Lâu.

“Ê! Cho ta ăn không? Ta thích bánh nhà này đã lâu rồi!”

Hứa An Nhiên khẽ nhấc váy, kiễng chân muốn giật lấy.

Tiết Nghi Tô cười, giơ túi bánh cao quá đầu:

“Đừng quậy, cái này dành cho Kinh Mặc. Tỷ tỷ hôm nay thăng làm nữ quan…”

“Nàng ta chẳng đỗ đâu! Là ta!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)