Chương 2 - Ngày Tôi Trở Lại Và Bắt Đầu Cuộc Trả Thù
Cố Đình Dạ lập tức kéo Cốc Tuyết Linh ra sau lưng mình:
“Là anh nói cho cô ấy, em không cần làm khó cô ấy nữa!”
Tôi nhìn cặp đôi trước mặt, cắn mạnh vào đùi mình, nước mắt lưng tròng nhìn về phía đám đông xung quanh:
“Mọi người nhìn thấy rồi đấy, họ luôn miệng nói không có gì, trong sạch.”
“Vậy mà chồng tôi đang bảo vệ tiểu tam, thậm chí còn đem chuyện riêng tư của tôi kể cho cô ta, các chị thử hỏi chồng mình có ai làm vậy không?”
Một vài người phụ nữ có gia đình bắt đầu đổi sắc mặt.
Cốc Tuyết Linh lập tức ra vẻ tức giận: “Anh Cố, anh thật là! Chị Linh mới là vợ anh, người anh nên bảo vệ là chị ấy!”
“Hồi đó chồng em giao em cho anh trước lúc chết, cũng chẳng có gì to tát.”
“Em biết chị Linh tính cách lười biếng, lại hay ghen tuông nên anh không thích, thi thoảng than thở với em cũng là lẽ thường tình, nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng cả đời.”
“Vậy nên… từ nay, mình đừng gặp nhau nữa.”
Nước mắt cô ta rơi lã chã, nhưng vẫn giữ bộ dạng trung hậu chính trực.
Tôi cười lạnh trong lòng – diễn xuất này đúng là đỉnh cao, không trách sao lừa được nhiều đàn ông đến thế.
Theo kịch bản của cô ta, tôi phải giống như trước kia – tức giận lao lên đánh chửi cô ta.
Như thế, cô ta sẽ dễ dàng đẩy tôi thành loại đàn bà ghen tuông, điên loạn, mất kiểm soát.
Nhưng lần này, tôi chỉ bình thản nhìn họ, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Tôi mặc kệ sau này hai người có gặp nhau nữa hay không, giờ đưa lại tám trăm đồng tiền mặt và phiếu gạo, phiếu mì, phiếu lương thực cho tôi.”
Sắc mặt Cốc Tuyết Linh cứng đờ:
“Tiền gì tám trăm? Phiếu gì? Tôi không biết chị đang nói gì.”
Tôi lập tức lấy ra cả xấp phiếu và một tờ giấy nợ trong túi:
“Sau khi cưới, tôi và Cố Đình Dạ cùng tiết kiệm được hai ngàn, trong đó phần của tôi là tám trăm, cộng với phiếu gạo, mì, lương thực mỗi tháng – giờ đều không cánh mà bay!”
“Cô dám nói không phải cô lấy?”
Trên hàng chục tờ phiếu, người ký đều là Cố Đình Dạ.
Còn giấy nợ, chính là do Cốc Tuyết Linh làm bộ không muốn nhận tiền không mà viết ra.
“Những thứ anh ta mua, không có cái nào đến tay tôi – mà đều có mặt trong nhà cô!”
Tôi nắm chặt cổ tay Cốc Tuyết Linh: “Chiếc đồng hồ nữ trên tay cô, chẳng phải là loại y hệt chiếc Cố Đình Dạ mua sao? Có muốn đối chiếu với phiếu mua hàng để so kiểu và mã số không?”
Lần này, đám đông hoàn toàn choáng váng.
【Chiếc đồng hồ này không phải Cốc Tuyết Linh từng nói là quà cưới chồng quá cố tặng sao? Sao lại thành quà Cố Đình Dạ mua?】
【Lâm Sương Tuyết có cả bằng chứng rồi, còn gì để nói nữa?】
【Giúp đỡ thì đưa chút gạo mì là được rồi, tặng đồng hồ kiểu này thì chắc chắn có chuyện mờ ám!】
【Nghe nói tám trăm đồng kia Lâm Sương Tuyết cũng không hề biết đã bị đem cho mượn, còn gì để chối?】
Cốc Tuyết Linh cúi gằm mặt, không dám mở miệng.
Cố Đình Dạ chau mày, ghé tai tôi, hạ giọng đầy bất lực:
“Em còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa? Một tuần bị giam vẫn chưa đủ bình tĩnh à? Em cứ tiếp tục thế này, không sợ ép chết Tuyết Linh sao!?”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt lạnh băng.
Kiếp trước, tôi từng nghĩ Cố Đình Dạ chỉ là bị Cốc Tuyết Linh lừa gạt, từng mong anh ta sẽ quay đầu về với gia đình.
Nhưng sau khi chết một lần, tôi mới hiểu – Cố Đình Dạ cái gì cũng biết.
Anh ta thích sự mềm mỏng, khéo léo và toan tính của Cốc Tuyết Linh.
Cũng mê mẩn sự quyến rũ và vẻ ngoài của cô ta.
Còn tôi, chỉ là người vợ anh ta buộc phải cưới vì cha mẹ ép.
Nhưng ngày cha mẹ tôi hi sinh, tôi lẽ ra đã có thể cùng đồng đội cũ của cha mẹ sống trong khu đại viện…
Ngày đó chính ba mẹ của Cố Đình Dạ đã nói sẽ coi tôi như con gái ruột, còn hứa sẽ để anh ta cưới tôi.
Khi ấy, Cố Đình Dạ cũng đứng ngay bên cạnh. Nếu anh ta không đồng ý, tôi đã quay đầu bỏ đi.
Nhưng anh ta không chỉ không từ chối, mà còn mỉm cười nhìn tôi.
Từ khoảnh khắc đó, tôi luôn nghĩ rằng tình cảm giữa chúng tôi là hai chiều.
Chỉ là anh ấy vốn tính lạnh lùng nên mới đối xử với tôi hờ hững như vậy.
Nghĩ lại mọi chuyện, tôi không khỏi bật cười mỉa mai.
Ba mẹ anh ta chỉ coi trọng cái danh nghĩa nuôi dưỡng con gái liệt sĩ và khoản tiền trợ cấp kếch xù, chứ nào phải vì thương xót tôi mất cha mẹ.
Còn bản thân Cố Đình Dạ thì chẳng hề để tâm đến tôi, nhưng lại không nỡ từ bỏ những lợi ích tôi mang đến, nên đành phải miễn cưỡng cưới tôi.
Tôi cười lạnh nhìn anh ta:
“Ly hôn đi.”
Sắc mặt Cố Đình Dạ đen kịt lại:
“Em đang nói bậy bạ cái gì đấy?”
Những lời nói và bằng chứng tôi vừa đưa ra đã đủ để chứng minh giữa Cố Đình Dạ và Cố
Tuyết Linh có mối quan hệ không trong sáng.