Vào ngày huỷ hôn, tôi nghe được tiếng lòng của Diêm Vương sống.
Sau cánh gà buổi tiệc đính hôn, bạch nguyệt quang của Cố Thần mắt đỏ hoe níu tay áo anh ta:
“Em sợ sấm sét, tối nay anh đừng bỏ em một mình có được không?”
Cố Thần xót xa không chịu nổi, quay đầu nhìn tôi, giọng điệu như ra lệnh:
“Tư Tư bị trầm cảm nặng, không thể ở một mình.
Buổi tiệc đính hôn tối nay huỷ đi, dù sao cũng chỉ là hình thức, một mình em lo liệu được.”
“Em hiểu chuyện một chút, đừng so đo với một người bệnh.”
Ngay lúc đó, tôi đột nhiên nghe được tiếng lòng của anh ta:
【Nếu không vì tài nguyên của nhà họ Thẩm, ai thèm cưới cái khúc gỗ chỉ biết làm việc này chứ?
Đợi lấy được đầu tư rồi, đá cô ta một phát, dắt Tư Tư bỏ trốn.】
Tôi gật đầu, mặt không biểu cảm: “Được thôi, vậy huỷ đi.”
“Không chỉ huỷ tiệc đính hôn, hôn ước cũng chấm dứt. Cố Thần, anh có thể cút rồi.”
Anh ta sững người một chút, rồi cười lạnh: “Được, Thẩm Thanh Hà, là em nói đấy.
Đừng để đến lúc tôi đi rồi, em lại khóc lóc van xin tôi quay về.”
Anh ta ôm lấy bạch nguyệt quang, chẳng thèm ngoái đầu lại mà rời đi.
Tôi chỉnh lại váy, nhìn về phía góc phòng nơi có một người đàn ông vẫn đang nghịch bật lửa, ánh mắt đầy âm u—
Thái tử gia giới thượng lưu Kinh Thành, người mà Cố Thần sợ nhất: Cậu ruột của anh ta, Phó Tinh Hà.
Giây tiếp theo, một tiếng lòng vang dội như sấm rền nổ tung trong đầu tôi:
【Đậu má! Cuối cùng cũng chia tay rồi! Ông đây chờ suốt bảy năm! Vợ ơi đừng khóc nữa, mạng cũng cho em luôn! Nhìn tôi đi! Mau nhìn tôi đi!】
Tôi bước tới trước mặt anh, đưa tay ra:
“Anh Phó, nghe nói anh đang thiếu người kết hôn, có dám cưới tôi không?”
Anh dập điếu thuốc, trong mắt ánh lên sắc đỏ, nhưng giọng nói lại dịu dàng đến mức khó tin:
“Cầu còn không được.”
Bình luận