Ngày em gái tôi thay tôi bước lên xe hoa, Phó Nghiễn nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện đòi thanh toán viện phí.
“Anh Phó, chi phí điều trị của cô Cố đã bị nợ quá hạn. Nếu hôm nay không thanh toán đủ, bệnh viện buộc phải ngừng điều trị.”
Phó Nghiễn khẽ cười, giọng đầy mỉa mai:
“Cứ nói với Cố Dao, đừng bày mấy trò hề này để tự bôi tro trát trấu lên mặt nữa. Hôm nay dù cô ta có chết, tôi vẫn sẽ cưới Niệm Niệm vào nhà.”
Các phù rể bên cạnh nghe thấy cuộc gọi cũng phụ họa theo:
“Bệnh viện nào mà láo toét vậy? Ai mà chẳng biết nhà anh Phó là dòng dõi cuối cùng của tầng lớp thượng lưu, tài sản trải rộng khắp cả thủ đô?”
Điện thoại vừa cúp máy, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn y tá tháo bỏ máy thở.
Chưa đến nửa phút, y tá khẽ mở miệng:
“Ngày 10 tháng 10 năm 2025, bệnh nhân tử vong.”
Ngày hôm đó trở thành ngày giỗ của tôi, cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của Phó Nghiễn.
Mãi đến khi tiệc cưới kết thúc, Phó Nghiễn mới sực nhớ ra tôi.
Anh ta đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy tôi vẫn nằm trên giường thì thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đã nói rồi mà, chẳng ai dám ngừng thuốc của em.”
Phó Nghiễn vừa nói, vừa định bước tới, nhưng lại nghe phía sau có người của nhà tang lễ lên tiếng:
“Làm ơn tránh ra, phải thay đồ liệm rồi.”
Bình luận