Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết, chồng tôi – người vừa mới cưới không lâu – viện cớ nhà cũ ở quê xuống cấp, không có sưởi nên đưa cả bố mẹ chồng và em chồng lên căn nhà mới của chúng tôi để ăn Tết.
Tối hôm đó, bố mẹ chồng nói bị dị ứng lông mèo và đuổi con mèo nhỏ tôi đã nuôi ba năm ra khỏi cửa.
Em chồng đập nát mỹ phẩm của tôi, chiếm luôn phòng mới của tôi.
Tôi nhịn cơn giận, nghĩ rằng đợi qua Tết sẽ tiễn hết bọn họ đi.
Nhưng không ngờ.
Tôi chẳng bao giờ đợi được đến ngày đó.
Ngày hôm sau, tận thế băng giá ập đến.
Cả nhà bọn họ không chỉ ăn con mèo của tôi, mà còn đẩy tôi ra ngoài cửa để tôi bị đông lạnh mà chết.
Về sau, bố mẹ tôi ở quê không liên lạc được với tôi thì tìm đến nhà.
Nhưng lại bị cả nhà chồng cướp lương thực rồi vứt ra ngoài tuyết chờ ch/t.
Khoảnh khắc bố mẹ tôi bị lạnh cóng mà ch/t, tôi nghe thấy bọn họ reo hò trong nhà.
“Hay quá, con gà mái không biết đẻ với bố mẹ nó đều ch/t cả rồi.”
“Giờ thì căn nhà này với toàn bộ tài sản nhà họ đều là của chúng ta.”
Thì ra, bọn họ từ lâu đã muốn diệt sạch cả nhà tôi để chiếm hết.
Khi mở mắt lần nữa, tôi quay lại đúng ngày chồng đề nghị đưa cả nhà chồng lên nhà mới của chúng tôi ăn Tết.
Bình luận