Chương 8 - Ngày Đám Cưới Định Mệnh
“Trong mắt viện trưởng Trần, bốn kẻ kia là bọn vô đức vô lương.”
“Mảnh đất đó… chúng ta nhất định phải đẩy giá lên thật cao, moi sạch vốn liếng của bọn họ.”
Quả nhiên, tại buổi đấu giá, Thẩm Tư Minh và đồng bọn bị từ chối hết lần này đến lần khác – xem ra ông Trần đã sớm ra mặt dặn dò.
Khi thấy ba mẹ con chúng tôi bước vào, cả ba kẻ đó hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường.
Khi lô đất cuối cùng được công bố, mắt ba người đều lộ rõ vẻ thèm muốn, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Tôi và mẹ khẽ run tay đặt bảng đấu giá xuống, hành động ấy khiến ba tên đó lộ rõ vẻ đắc thắng không che giấu nổi.
Khi búa gõ xuống, quyết định ai là người thắng thầu, Thẩm Tư Minh đi tới, nhìn chúng tôi với vẻ cao cao tại thượng.
“Mẹ à, con đã nói rồi mà, mẹ nhất định sẽ hối hận.”
“Thẩm Đường chỉ là đồ vô dụng.”
“Mẹ xem kìa, đến cái bảng đấu giá còn không cầm nổi.”
Thẩm Tư Minh đâu biết rằng mẹ tôi tay run không phải vì căng thẳng, mà là vì… đang cố nhịn cười.
Dù sao thì… mảnh đất đó, chỉ chưa đầy hai tháng nữa sẽ khai quật ra một ngôi mộ cổ, rồi bị thu hồi mà không bồi thường.
Quả nhiên, chưa đến hai tháng sau.
Mảnh đất đó bị nhà nước thu hồi.
Toàn bộ tài sản của ba người đó – trong phút chốc – sạch như chưa từng tồn tại.
“Trời ơi… các người đúng là thần kỳ thật đấy.” Cố Oản Oản không kìm được thán phục.
Tôi khẽ cười, mọi người đều nghĩ đây là miếng bánh béo bở.
Chỉ có tôi và mẹ – những người đã sống lại – mới biết trong đó cất giấu bí mật gì.
Lần này, Thẩm Tư Minh xem như xong đời thật rồi.
Cố Ngôn Triệt bắt đầu hoảng loạn, hắn muốn quay về nhà họ Cố.
Tuy nhiên, Cố Oản Oản đã sớm giao bằng chứng Cố Ngôn Triệt tự ý điều động tài sản nhà họ Cố cho Cố Dương.
Cố Dương tức đến mức đột quỵ, liệt nửa người, nằm liệt giường.
Chuỗi vốn của Cố thị bị cắt đứt, không còn cách nào khác, Cố Dương buộc phải bán tháo cổ phần của Cố thị.
Cố Oản Oản thông qua hợp tác với chúng tôi, âm thầm gom hết cổ phần với giá thấp, nuốt trọn Cố thị mà không ai hay biết.
Còn Cố Ngôn Triệt, hoàn toàn bị nhà họ Cố vứt bỏ, trở thành một con chó hoang không nhà để về.
Thẩm Tư Minh thì vẫn ỷ vào trong tay còn chút kỹ thuật lõi, muốn gắng gượng chống đỡ.
Nhưng hắn không ngờ, Lâm Phi lại quay sang phản bội.
Những ngày qua Lâm Phi đã chịu đủ kiểu sai khiến, coi thường của hắn, âm thầm bán đứng công nghệ lõi cho đối thủ.
Thẩm Tư Minh hoàn toàn mất sạch quân bài trong tay…
“Xem ra, cũng đến lúc thu lưới rồi.” Tôi khẽ cười, uống hết tách trà trong tay.
Liên minh bốn người của bọn họ nhanh chóng sụp đổ.
Cố Ngôn Triệt – kẻ không nhà không cửa – sa vào rượu chè và cờ bạc.
Tô Thanh Thanh đã quen sống trong xa hoa, tất nhiên không chịu nổi khổ cực.
Chỉ còn lại Cố Ngôn Triệt là còn sót lại ít tiền, hai người lại dây dưa với nhau.
Lâm Phi làm sao chịu nổi chuyện đội mũ xanh trong mắt hắn, chính bọn họ đã khiến cuộc đời hắn tan nát.
Vốn dĩ hắn làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, cuộc sống cũng coi như khá giả.
Chính bọn họ đã hủy hoại cuộc sống ổn định của hắn, lại còn phản bội hắn.
Hắn cầm lấy con dao gọt trái cây, xông vào phòng, đâm chết hai kẻ đang trần truồng trên giường.
Cùng lúc đó, Thẩm Tư Minh từ miệng đối thủ biết được chính Lâm Phi đã bán đứng hắn.
Hắn giận dữ lao về nhà, nhìn thấy Lâm Phi đang phát điên, cơn giận bùng lên đến tận óc.
Không nói hai lời, hắn nhấc tấm ván gỗ có đóng đinh ở cửa, mắt đỏ ngầu, đập tới tấp vào đầu Lâm Phi.
Dù đầu Lâm Phi đã nứt toác, hắn vẫn không thấy hả giận.
Khi cảnh sát đến nơi, chỉ thấy Thẩm Tư Minh đang quỳ trong vũng máu, điên dại gào khóc.
Tôi và mẹ đứng trong đám đông, lặng lẽ nhìn theo xe cảnh sát rời đi.
Trong ánh mắt nhìn nhau, chúng tôi đều thấy được sự giải thoát khỏi kiếp trước.
Bóng đen của quá khứ, cuối cùng cũng đã tan biến.
Mười năm sau, dưới sự dẫn dắt của tôi và mẹ, Thẩm thị trở thành doanh nghiệp đầu ngành trong nước.
Trong quãng thời gian đó, tôi và mẹ đã tài trợ cho rất nhiều trẻ em nghèo.
Có em sau khi tốt nghiệp đã tỏa sáng khắp nơi, góp phần vào sự phát triển của xã hội.
Có em đến làm việc tại Thẩm thị, lấy ân báo ân.
Khi tôi kết thúc bài phát biểu với tư cách là đại diện thành phố Kinh, có người dưới khán đài đưa lên một bó hoa.
Là một nữ sinh xuất thân từ vùng nông thôn, được tôi tài trợ năm nay.
Cô bé rụt rè nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Tôi nhận lấy bó hoa từ tay em, mỉm cười nói lời cảm ơn.
Bó hoa trước mặt đọng sương sớm, tỏa hương dịu nhẹ, lấp lánh dưới ánh mặt trời như ánh sáng đẹp nhất trên đời.