
Vào ngày cưới, chiếc váy cưới cao cấp giá 1,8 triệu tệ của tôi bị nhân viên phục vụ tráo thành hàng nhái rẻ tiền chỉ 180 tệ.
Mặc lên người vừa cồng kềnh vừa buồn cười, chưa kể còn bị dị ứng nổi đầy mẩn đỏ, tôi tức giận tìm nhân viên đòi bồi thường.
Bạn trai lại ép tôi phải xin lỗi, còn khuyên tôi bỏ qua.
“Con gái nhà người ta đi làm vất vả dễ gì? Với lại em vốn dĩ cũng đâu đẹp đẽ gì, tính toán chi cho mệt?”
Nhân viên kia được nước làm tới, còn đăng bài bôi nhọ tôi lên mạng.
“Tránh xa cô công chúa to xác này đi, vừa xấu vừa béo còn vu oan váy cưới có vấn đề, đã xấu người còn xấu nết!”
Để ngăn tôi báo cảnh sát, bạn trai quay lén cảnh tôi mất kiểm soát rồi đăng lên mạng nhờ dân mạng “phán xử”: “Đủ rồi, em tự xem đi, ai cũng nói là do em bất ổn cảm xúc!”
Nói là để tôi bình tĩnh lại, hắn bất chấp trời mưa to tống tôi xuống xe, kết quả tôi bị xe tải lao tới đâm chết tại chỗ.
Sau khi chết, tôi tận mắt thấy hắn dịu dàng nói với nhân viên phục vụ: “Hả giận chưa? Bắt Giang tiểu thư mặc cái đồ thảm họa đó chụp ảnh cưới, em cũng nghĩ ra được thật đấy.”
Mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày cưới hôm đó.
Tôi lập tức ném váy cưới vào mặt nhân viên: “Cô nói đây là váy cưới chính hãng tôi đặt à? Vừa hay, tôi quen đích thân nhà thiết kế, gọi điện xác nhận liền đây!”
Đám cưới này, ai thích cưới thì cưới.
Đời này tôi sống lại, không khiến bọn họ thân bại danh liệt thì tôi thề không bỏ qua
Bình luận