Chương 2 - Ngày Cưới Định Mệnh
Lúc đó tôi lén nghe trộm, trong lòng còn xúc động lắm.
Nhìn xem, chồng sắp cưới của tôi quan tâm chuyện cưới hỏi đến thế, chắc chỉ là bận bịu quá thôi.
Tôi đã tự thuyết phục bản thân như thế, rồi cứ thế nhẫn nhịn chấp nhận sự thờ ơ của anh.
Nhưng hiện thực lại tát tôi một cú choáng váng.
Phần giới thiệu trong trang cá nhân của anh viết: “Thanh xuân dang dở, cần một lễ cưới rực rỡ để bù đắp.”
Tôi từng hỏi anh về câu đó, anh nói là muốn dành cho tôi một lễ cưới thật đáng nhớ.
Tôi tin. Từ một cô gái vô danh bước lên địa vị ngày hôm nay.
Tôi luôn nghĩ, tất cả những điều tốt đẹp ấy là điều tôi xứng đáng có được.
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là niềm vui mộng tưởng.
Ngay từ đầu, Cố Thương Ngôn đã lừa tôi.
Tôi cũng đã hiểu vì sao nửa năm trước, hôm đó anh lại xúc động như vậy.
Dòng trạng thái anh đăng là: “Cuối cùng cũng chờ được em.”
Trong ảnh là chiếc nhẫn cầu hôn—tôi cứ ngỡ là dành cho tôi.
Khi ấy, tôi còn thắc mắc không biết mình từng chụp bộ ảnh nào như vậy với anh.
Cố Thương Ngôn còn cười, bảo tôi không để tâm gì cả, khiến tôi thấy áy náy.
Nhưng giờ nghĩ lại—nhẫn có thể giống nhau, vì anh không muốn Lâm Nhược Gia chịu thiệt thòi.
Tôi thấy buồn nôn đến mức dạ dày quặn thắt.
Nước mắt không kìm được mà trào ra.
Mọi thứ trong tầm mắt tôi đều bị tôi quét sạch xuống đất.
Nhưng vẫn chưa đủ—những chiếc bình hoa tiền trăm triệu vỡ tan tành, vẫn chẳng thể xoa dịu cơn phẫn nộ đang thiêu đốt trong lòng tôi.
Tôi cứ thế điên cuồng phá nát mọi thứ, mới nhận ra căn nhà này—chỗ nào cũng phủ đầy dấu vết ngọt ngào của tôi và Cố Thương Ngôn.
Từng thứ một, như đang cười nhạo sự ngu ngốc của tôi.
Tôi cuốn chăn đi, gỡ hết thú nhồi bông, nhét đống đồ đôi vào thùng rác.
Giữa lúc mải mê dọn dẹp đống rác ký ức đó, đầu tôi bắt đầu hoạt động trở lại.
Chỉ nói chia tay thôi thì quá rẻ cho cặp chó đó rồi!
Tôi muốn khiến hắn mất mặt ngay tại lễ cưới! Để thiên hạ đều biết bộ mặt thật của hắn!
4
Tôi gói ghém hết toàn bộ đồ đạc của mình, gọi xe chuyển nhà, dọn về nhà bố mẹ.
Khi thấy tôi, bố mẹ đều ngạc nhiên.
“Tên đó đã tổ chức đám cưới với người phụ nữ khác rồi.”
Tôi thản nhiên kể sơ qua toàn bộ sự việc.
Bố tôi đập bàn, nói muốn đi tìm hắn tính sổ, tôi vội ngăn lại.
Chuyện này, để sau này mới bung ra, mới thật sự hay ho.
Tôi gọi điện cho thầy giáo.
“Thầy ơi, Quốc Khánh năm nay thầy không cần đến dự đám cưới của em nữa…”
“À đúng rồi, suất học nâng cao lần trước, giờ còn đăng ký được không ạ?”
Tôi hơi ngượng ngùng hỏi ra câu đó.
Khi được xác nhận là vẫn còn cơ hội, trong lòng tôi vui đến suýt bật khóc.
Lớp học nâng cao tổ chức ở thành phố A, khoảng cách quá xa.
Trước đây vì định kết hôn với Cố Thương Ngôn, tôi không muốn biến thành yêu xa nên đành từ bỏ.
Nhưng chương trình học này sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của xưởng vẽ tôi, và còn có thể kết nối với nhiều tiền bối trong ngành.
Hồi đó thầy tôi từng tiếc nuối khi tôi bỏ qua cơ hội, giờ thì cuối cùng cũng nhẹ lòng.
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho khóa học.
Vẽ luôn là thứ giúp tôi thư giãn và hồi phục tinh thần.
Sau tất cả những gì Cố Thương Ngôn gây ra, chỉ có vẽ mới khiến tâm trạng tôi bình ổn trở lại.
Thầy xem tranh tôi vẽ xong, gật gù hài lòng:
“Cứ giữ vững thế này, sau này nhất định em sẽ đạt được thành tựu lớn.”
Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi chủ động từ Cố Thương Ngôn.
“Dung Dung, đang làm gì thế? Mấy ngày nay không gửi tin cho anh?”
Bên kia khá ồn, chắc là đang ở nhà hàng.
Tôi cười nhạt: “Bệnh cũ tái phát, phải nhập viện phẫu thuật.”
Anh ta ngập ngừng hỏi có nghiêm trọng không.
“Ừm, chắc phải nằm viện hơn chục ngày.” Tôi ngừng một chút rồi hỏi: “Anh có định về thăm em không?”
Tôi bỗng thấy căng thẳng, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Tôi cũng không rõ mình đang làm gì nữa.
Tôi luôn cho rằng giả bệnh để lấy lòng thương là trò hèn hạ, vậy mà vẫn muốn nghe anh ta nói một câu sẵn sàng trở về.
“Ừ… qua mấy ngày nữa anh sẽ về…”
Tiếng của Lâm Nhược Gia cắt ngang lời anh ta:
“Anh đang nói chuyện với ai đấy? Nước biển sắp dâng rồi kìa…”
Cố Thương Ngôn nhanh chóng cúp máy.
Tôi bật cười chua chát.
Trước đây tôi từng nói muốn đi biển cùng nhau.
Cố Thương Ngôn luôn bảo bận, không có thời gian.