Chương 6 - Ngày Cưới Của Chồng Tôi
“Còn mấy vụ tố cáo kia, chỉ cần em rút lại, anh cũng không phải loại người nhỏ nhen, sẽ không chấp nhặt với em đâu, em cứ yên tâm.”
Nếu không phải tôi chưa ăn gì từ đêm qua đến giờ, tôi thật sự đã nôn ra ngay tại chỗ.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn dâng lên cuồn cuộn, như chó hoang tuột xích mà phóng đi.
Chạy được một quãng, sau lưng vẫn còn vọng lại tiếng hắn nôn nao căn dặn:
“Đừng quên rút lại mấy lá đơn tố cáo đấy nhé!”
7
Kiếp trước tôi bị đám súc sinh đó xoay như chong chóng, không chỉ vứt bỏ cả thanh xuân tốt đẹp vào chuyện hầu hạ một bà già liệt giường lo phân lo tiểu, cuối cùng còn bị bọn chúng đuổi khỏi nhà, kết cục là không chốn dung thân, chết cóng thê thảm ngoài đường.
Đời này tôi đã được làm lại một lần nữa, nếu tôi không khiến mấy tên khốn đó phải trả giá, thì chẳng phải tôi giống như con bọ phân gặp tiêu chảy — uổng công đi một chuyến hay sao!
Đấu trực diện chắc chắn là không ăn thua, tôi chỉ là một bà nội trợ không nghề nghiệp ổn định, không thu nhập cố định, đối đầu với mấy con sâu mọt trong thể chế, rõ ràng là chó nhà lành không đấu lại chó hoang đông đúc.
Nên tôi chỉ có thể dựa vào pháp luật, dùng ma pháp để đánh bại ma pháp, biến việc nhỏ thành to, việc to thành vụ án.
Vì vậy ngày hôm sau tôi lập tức quỳ trước cổng Ủy ban Kỷ luật, trực tiếp giăng một tấm băng rôn, đem chuyện phòng đăng ký hôn nhân tự ý duyệt hồ sơ ly hôn của tôi và Giang Thừa Vũ khi chưa có mặt tôi ký xác nhận, viết rõ rành rành lên đó, yêu cầu hủy bỏ thủ tục ly hôn giữa tôi và hắn.
Đến khi giám đốc phòng đăng ký nhận được lệnh triệu tập từ Ủy ban Kỷ luật và vội vã đến hiện trường, nhìn thấy đám đông vây quanh và tấm băng rôn nổi bật kia, ông ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.
Bởi vì người mà Giang Thừa Vũ nhờ chính là ông ta. Hồi đó Giang Thừa Vũ còn vỗ ngực cam đoan với ông ta rằng chuyện sẽ không vỡ lở, mà có lỡ ra cũng tuyệt đối không liên lụy đến ông ta. Vì lời hứa ấy, ông ta mới lén lút giúp hắn hoàn tất thủ tục ly hôn.
Ai ngờ chưa được bao lâu, tôi đã làm ầm lên khiến cả thành phố ai ai cũng biết chuyện, hoàn toàn trái ngược với những gì Giang Thừa Vũ từng cam kết.
Giám đốc chỉ cảm thấy trời như sụp xuống. Làm “ông Tơ bà Nguyệt” cả đời, đến cuối đời lại tự tay huỷ luôn danh tiết cuối cùng của mình.
Đối mặt với các nhân viên Ủy ban Kỷ luật sắc mặt lạnh lùng như lang sói, giám đốc biết lần này có giới thiệu vợ cho cả đơn vị e là cũng không cứu vãn nổi.
Thế là ông ta lập tức hóa thân thành ống tre rỗng, khai sạch như trút đậu kể vanh vách mọi chuyện Giang Thừa Vũ đã nhờ vả mình trước kia, không sót một chữ.
Khi Giang Thừa Vũ nghe tin, thông báo cách chức có chữ ký của Cục trưởng đã đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của hắn.
Chức sở trưởng của hắn bị tước bỏ sạch trơn, một phát quay về làm cảnh sát thường.
Còn giám đốc đã giúp hắn thì bị hại thảm, lập tức bị đơn vị sa thải.
Thủ tục ly hôn khi xưa do vi phạm quy định cũng bị tuyên vô hiệu, tôi – người vợ cũ – chính thức khôi phục danh phận “vợ hợp pháp”.
Tôi chờ chính là ngày này.
Vậy nên, vừa lấy lại thân phận vợ Giang Thừa Vũ, tôi lập tức nộp đơn kiện Hạ Vũ Vi ra tòa, yêu cầu truy thu toàn bộ số tiền Giang Thừa Vũ đã tiêu cho cô ta trong thời gian “ngoại tình”.
8
Nhìn tờ giấy triệu tập từ tòa án được đưa tận tay Hạ Vũ Vi, Giang Thừa Vũ sắp phát điên.
“Lâm Thư Diễm, đầu cô bị lừa đá rồi à? Đang yên đang lành sao lại kiện Vũ Vi? Cô chẳng phải đã hứa với tôi là không truy cứu nữa rồi sao?”
Đối mặt với sự gào thét điên cuồng của Giang Thừa Vũ trong điện thoại, tôi chỉ lạnh nhạt đáp:
“Tôi nói bao giờ là không truy cứu nữa? Chuyện anh nhốt tôi cả đêm ở đồn công an tôi còn chưa tính với anh đấy.”
“Nhưng cô cũng đâu cần phải làm to chuyện đến mức đưa ra tòa? Có gì thì đóng cửa bảo nhau không được à? Cô cứ phải làm ầm lên cho thiên hạ đều biết sao?”
“Giải quyết riêng? Được thôi, vậy anh chuyển khoản cho tôi năm mươi vạn, ghi rõ là ‘tự nguyện tặng’, chuyện này tôi có thể bỏ qua.”
“Năm mươi vạn?”
Giọng Giang Thừa Vũ như vỡ cả thanh quản: “Tôi đào đâu ra năm mươi vạn? Cô sao không đi cướp ngân hàng luôn đi?”
“Hết tiền rồi à? Vậy lúc anh mua xe cho cô ta thì tiền ở đâu ra? Dắt cô ta đi du lịch thì tiền ở đâu ra? Giờ vợ anh đòi tiền thì anh lại bảo không có? Anh tưởng tôi ngu chắc?”
“Nói cho anh biết, số tiền đó tôi căn bản không định lấy, hai người cứ chờ ra tòa mà hầu đi.”
Dứt lời, tôi dứt khoát cúp máy, tiện liếc bà mẹ chồng nằm cạnh một cái:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn cái cục cứt! Còn dám nhìn nữa thì tôi móc mắt bà nhét vào đít, để thiên hạ khỏi bảo bà là cái đồ mù mắt!”
“Không phục à? Không phục thì bảo con trai bà tới đón bà đi, để thằng sở trưởng nhà bà tự mình hầu hạ, xem anh ta có hầu nổi không.”
Từ sau khi tái hôn để tiện kiện tụng, tôi thuê tạm một căn nhà gần tòa án, nhân tiện cũng đón mẹ chồng đang nằm viện về.