Chương 6 - Ngày Con Gái Tôi Xuất Giá
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã dồn hết sức vung tay tát thẳng vào mặt cô ta, đến nỗi lòng bàn tay tôi còn tê rần.
Chu Tố Nguyệt ngã sầm xuống đất, một lúc lâu sau mới gượng dậy được, rúc vào lòng Hứa Hằng Tri khóc lóc thảm thiết:
“Em không sống nổi nữa, Mạnh Phương Linh, chị bắt nạt em như vậy, chẳng phải chỉ vì em góa bụa không ai chăm lo sao?”
“Em đi chết cho rồi, để khỏi chướng mắt chị!”
Tôi cười nhẹ, liếc cô ta một cái:
“Vậy thì chết đi, chỉ khóc thôi thì tính là gì?”
Hứa Hằng Tri mặt lạnh như băng, quát lớn:
“Mạnh Phương Linh, em đang nói linh tinh gì đấy!”
“Mau xin lỗi chị dâu!”
Tôi làm như không nghe thấy, bật cười khẩy rồi quay lưng bước đi.
Hứa Hằng Tri vươn tay kéo cánh tay tôi lại, giọng nghẹn đầy giận dữ:
“Con gái đâu rồi!”
Tôi hất tay anh ta ra.
Đến giờ phút này mà anh ta còn dám nhắc đến con gái sao?
Nghĩ đến kiếp trước, anh ta vì Chu Tố Nguyệt mà vứt bỏ tất cả, không ngần ngại dâng hết sính lễ và đồ hồi môn của con gái cho mẹ con họ, tôi vẫn thấy run lên vì giận.
Một người như Hứa Hằng Tri, không xứng đáng làm cha!
Tôi nén hết cơn giận, lạnh lùng nói:
“Giấy khai sinh của con gái tôi — chỉ có tên mẹ, không có cha!”
Sắc mặt Hứa Hằng Tri, từng chút một, trắng bệch đi.
7
Rời khỏi cục dân chính, tôi đến nhà bố mẹ để đón con gái.
Một tháng sau, khi biết tôi định một mình mang theo con đi về phía Nam làm ăn, mẹ tôi khóc đỏ cả mắt:
“Phương Linh, con muốn ra ngoài bươn chải, mẹ không ngăn, nhưng con bé còn nhỏ quá, để nó ở lại với mẹ chăm có được không?”
“Sao cứ phải mang theo đứa nhỏ đi chịu khổ như vậy?”
Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của con gái, khẽ lắc đầu:
“Mẹ à, con không muốn con bé mới sinh ra đã không có mẹ bên cạnh.”
“Nó là sinh mạng của con, dù con đi đâu, cũng phải mang theo nó.”
“Con chịu cực được, nhưng con bé thì không.”
Cho đến khi tôi lên tàu, mẹ tôi vẫn khóc mãi không thôi.
Thế nhưng, từ Bắc vào Nam, những gì tôi thấy và tiếp xúc được đều là một diện mạo mới mẻ, sôi động của nền kinh tế.
Hóa ra thế giới bên ngoài đã tiến xa đến thế, rất nhiều người đã bỏ việc nhà nước — cái gọi là “bát cơm sắt” — để xuống biển làm ăn, trở thành những người làm giàu đầu tiên.
Xưởng may là bước đầu tiên tôi đặt chân vào.
Nhờ có kinh nghiệm ở xưởng dệt và ký ức từ kiếp trước, tôi luôn đi trước nhiều tiểu thương khác trong việc chọn kiểu dáng, chất liệu vải.
Thêm vào đó, tôi bán giá thấp, đi theo chiến lược lợi nhuận thấp – số lượng lớn, nên dần dần tích cóp được một khoản vốn kha khá.
Sang năm thứ hai ở miền Nam, tôi mua lại xưởng may lớn nhất nơi đây, bắt đầu tự thiết kế và thành lập thương hiệu riêng.
Những năm đó, tôi làm việc như điên, có khi ngủ luôn trong xưởng suốt đêm, cắn răng đưa thương hiệu ra thị trường.
Tròn ba năm, Mạnh Phương Linh – người từng ngoan ngoãn cam chịu – đã trở thành nữ doanh nhân có tiếng trong giới kinh doanh.
Tôi không còn là người phụ nữ từng vì vài đồng bạc mà bị Hứa Hằng Tri chửi mắng là ăn bám, không biết kiếm tiền.
Cũng không còn là người mẹ đứng ngoài cửa tiệm, không dám bước vào mua cho con gái một chiếc váy.
Hôm ấy, tôi đang xem bản thiết kế mới trong văn phòng, trợ lý gõ cửa nhẹ giọng nói:
“Tổng giám đốc Mạnh, dưới lầu có người nói là người nhà của chị, chị có muốn gặp không ạ?”
Tôi đặt bản vẽ xuống, chau mày nghi hoặc bước xuống lầu.
Người nhà?
Người thân tôi đều ở miền Bắc, ai lại tìm tôi ở đây?
Khi nhìn thấy Hứa Hằng Tri ngồi trong sảnh tầng dưới, sắc mặt tôi lập tức sầm xuống.
Thấy tôi, anh ta vội vàng đứng bật dậy, dè dặt lên tiếng:
“Phương Linh… Mạnh… Mạnh tổng, tôi…”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không chút kiên nhẫn:
“Hứa Hằng Tri, tôi với anh chẳng có gì để nói, anh tìm tôi làm gì?”
Hứa Hằng Tri gượng cười, giọng nói đầy chua xót:
“Nếu không phải nhìn thấy bài phỏng vấn doanh nhân dưới tầng, tôi cũng không ngờ chủ xưởng may mà giám đốc xưởng dệt nhắc tới lại là em.”
“Phương Linh, tôi không đến để ôn chuyện cũ… là xưởng dệt có một lô vải, cần tìm nhà phân phối.”
“Tôi là người đại diện bán hàng, nên mới đến tìm em.”
8
Tôi luôn biết ơn Giám đốc Trương của xưởng dệt khi xưa – người đã thẳng thắn trao cho tôi khoản trợ cấp và ký ngay giấy chứng nhận ly hôn, không gây khó dễ gì.
Những năm nay, tôi vẫn giữ liên lạc với bà ấy, thỉnh thoảng cập nhật tình hình phát triển và cuộc sống của mình ở miền Nam.
Về lô vải mà xưởng cần xử lý lần này, tôi và giám đốc đã sớm trao đổi xong, căn bản không cần Hứa Hằng Tri phải chạy đến.
Gần như ngay lập tức, tôi hiểu ra ý của giám đốc.
Bà ấy muốn để Hứa Hằng Tri tận mắt nhìn thấy tôi bây giờ – sống tốt đến mức nào.
Dù sao thì những năm qua tôi cũng từng nghe không ít chuyện mâu thuẫn giữa Hứa Hằng Tri và Chu Tố Nguyệt.
Tôi vừa đi khỏi, anh ta đã dẫn Chu Tố Nguyệt đến xưởng dệt, hùng hổ nói rằng tôi đã nhường lại công việc cho cô ta, yêu cầu xưởng sắp xếp công việc cho Chu Tố Nguyệt.
Thật đáng tiếc, giám đốc đưa ra là giấy xin nghỉ việc của tôi.
Khi nhìn thấy tờ giấy ấy, Hứa Hằng Tri gần như phát điên, thậm chí tìm đến người đang thay tôi làm việc, uy hiếp người ta phải nhường lại chỗ.
Kết quả, anh ta bị cảnh cáo cả từ ủy ban phường lẫn từ xưởng.