Chương 10 - Ngày chụp ảnh cưới

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Tuyệt.

Không những biết — mà còn ngủ luôn rồi.

Lục Thời An ra vẻ đắc thắng:

“Tôi sắp hợp tác với Thẩm Tuyệt. Có sự hậu thuẫn của Tập đoàn Thẩm thị, em nên biết ai mới là người có thể mang lại lợi ích lớn hơn cho em — tôi hay là một gã nhiếp ảnh gia.”

Anh ta lại cười một tiếng:

“Tất nhiên, tôi thừa nhận mình không giỏi chụp ảnh như anh ta.”

“Tôi cho em một tuần suy nghĩ.”

Lục Thời An ném lại một ánh nhìn thâm sâu rồi quay lưng rời đi.

“…”

Tôi quay sang, nhìn Thẩm Tuyệt mà không nói nên lời.

Lên xe rồi, Thẩm Tuyệt mới hỏi tôi:

“Bố mẹ em tìm đâu ra tên ngốc như thế để đính hôn với em vậy?”

“…”

Tôi cảm thấy mình vừa bị xúc phạm.

15

Một tuần sau, Lục Thời An lại hẹn tôi gặp mặt.

Tôi thật ra biết rõ mình không nên gặp lại anh ta nữa, chỉ tổ phí thời gian.

Nhưng tôi lại không kìm được mà muốn gặp.

Giữa cuộc sống bận rộn, có một tên ngốc xuất hiện định kỳ để tôi xả stress, đúng là hiếm có khó tìm.

Lần này, Lục Thời An hẹn tôi ở một hầm rượu.

Tôi vừa ngồi xuống, anh ta đã rót cho tôi một ly vang đỏ:

“Thử xem, tự tay anh ủ đấy.”

Tôi mỉm cười nhìn anh ta:

“Wow, anh giỏi quá đi~”

Mặt Lục Thời An đỏ lên, chỉ sau một giây ngượng ngùng, liền tự đắc ngay.

“Dư Nhiên, em nghĩ thông rồi à?”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu:

“Cả tuần nay anh chẳng làm gì, chỉ ngồi đợi tin từ em thôi à?”

Lục Thời An nhìn tôi sâu sắc:

“Tất nhiên rồi.”

“Thảo nào.” Tôi gật đầu.

Lục Thời An khựng lại:

“Thảo nào gì cơ?”

“Dự án Vũ Khôn ấy, tôi lấy được rồi.” Tôi nói bằng giọng cảm kích.

“Nếu không nhờ anh cả tuần chẳng làm gì, giúp tôi bớt đi một đối thủ, thì chắc tôi cũng không thắng nhanh vậy đâu.”

Lục Thời An há miệng định nói, nhưng tôi không cho cơ hội.

“Vì sự không làm gì của anh, giúp tôi tiết kiệm được vài phút — tôi vẫn nên cảm ơn anh chứ nhỉ?”

Lục Thời An đâu phải đồ ngốc, tất nhiên nghe ra ý tôi — tôi chỉ cần vài phút là có thể đánh bại anh ta.

Anh ta nhíu mày:

“Ý em là gì?”

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười với anh:

“Ý là, anh không xứng làm đối thủ của tôi.”

Lục Thời An bật dậy:

“Ý em là, em không định tiếp tục đính hôn với tôi?”

Tôi lại tỏ vẻ ngưỡng mộ:

“Wow, anh thông minh thật đấy~”

“Dư Nhiên, em giỡn mặt tôi hả?!” Lục Thời An tức giận đến phát điên.

Nhưng chưa được bao lâu, anh ta lại quay về cái dáng vẻ tự tin mọi khi:

“Chỉ là một cái dự án Vũ Khôn thôi, em nghĩ tôi để tâm chắc?

Dư Nhiên, vốn dĩ tôi định nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau mà bỏ qua Là em tự chuốc lấy.”

Anh ta để lại một câu hăm dọa rồi bỏ đi.

Bị tên ngốc này trêu chọc một trận, mấy ngày mệt mỏi của tôi bay biến luôn.

Dự án Vũ Khôn này tôi theo đuổi đã lâu, chỉnh sửa phương án không biết bao nhiêu lần, đánh bại cả đống đối thủ cạnh tranh, cuối cùng cũng ký hợp đồng vào hai ngày trước.

Vừa có dự án lớn, lại có trò hay để xem, cuộc sống đúng là quá tuyệt vời.

________________________________________

16

Tôi đi tìm Thẩm Tuyệt, định ăn mừng cùng anh một bữa.

Không ngờ, ba mẹ của Thẩm Tuyệt cũng có mặt — chuyện này nằm ngoài dự tính của tôi.

Thì ra họ đến để chính thức tuyên bố việc Thẩm Tuyệt nhận chức tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị.

Mẹ Thẩm Tuyệt nắm tay tôi:

“Thằng nhóc này trước khi cưới con mà đã lên làm tổng giám đốc, xem như là xứng với con rồi.”

Cuộc đấu đá trong nội bộ nhà họ Thẩm cũng chẳng khác gì những gia tộc hào môn khác, chỉ là tôi không ngờ, sau một năm ra nước ngoài, Thẩm Tuyệt lại có thể về thẳng lên ghế tổng giám đốc.

Anh rời đi, tuyệt đối không chỉ vì chia tay mà đau lòng như lời đồn.

Quả nhiên, sau khi ba mẹ anh rời đi, anh đã thừa nhận.

“Anh ra nước ngoài chủ yếu là để phát triển công ty. Nhưng đúng lúc đó em lại đòi chia tay, anh không thể tách thân ra được, đành phải đi trước.”

Anh khẽ ho, cúi đầu, ánh mắt ngập ngừng tội nghiệp nhìn tôi:

“Nhưng anh lại không muốn chia tay, nên chỉ còn cách âm thầm điều tra vị hôn phu của em.”

Tôi trợn mắt:

“Cái tin đồn anh ra nước ngoài là vì thất tình, cũng là anh tung ra à?”

Thẩm Tuyệt gật đầu đầy cẩn trọng:

“Ừ, để cho em nghe.”

“…”

Anh ta còn có lý:

“Em chặn anh khắp nơi, anh đâu thể biến mất cả năm trời mà không để lại chút dấu vết nào được? Lỡ em quên anh thì sao?”

Tôi không thể để chuyện này qua loa như vậy — không làm loạn với anh một trận, tôi thấy ngứa ngáy khắp người.

“Em hiểu rồi. Trong lòng anh, chức tổng giám đốc quan trọng hơn em.”

Ánh mắt Thẩm Tuyệt nhìn tôi như thấu tận tâm can:

“Nếu đến vị trí tổng giám đốc mà anh còn không lấy được, em nghĩ em còn muốn cưới anh sao?

Anh còn không hiểu em chắc? Tiêu chuẩn chọn bạn đời của em cao lắm — vừa phải đẹp trai, dáng chuẩn, kín tiếng thần bí, nấu ăn ngon, năng lực mạnh. Nếu anh mà thua mấy ông anh của mình, em chắc chắn chẳng buồn ngó tới anh nữa.”

Nói rồi anh ta lại bắt đầu tỏ vẻ uất ức.

Nhưng sao tôi lại thấy… anh đang tự khen mình vậy?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)