Chương 8 - Ngàn Năm Chờ Đợi Một Bạch Nguyệt Quang

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ánh mắt tinh nghịch khi nàng lén cho mật ong vào thuốc.

Những ký ức ấy như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, gần như nhấn chìm hắn.

Đột nhiên, cửa điện bị đẩy mạnh ra.

“Thương ca ca! Chàng ở đây làm gì?”

Giọng Diệp Linh Xích sắc nhọn phá tan tĩnh lặng.

Nàng liếc thấy cuốn nhật ký trong tay Huyền Thương, sắc mặt lập tức thay đổi:

“Đó là thứ gì?”

Huyền Thương theo bản năng giấu cuốn nhật ký ra sau lưng:

“Không có gì.”

Diệp Linh Xích nheo mắt, sải bước tới:

“Đưa ta xem!”

“Không được.”

Huyền Thương nghiêng người tránh đi, giọng lạnh hẳn.

Biểu cảm Diệp Linh Xích méo mó.

“Là đồ của con tiện nhân đó đúng không? Chàng đã bỏ nàng ta rồi, còn giữ mấy thứ này làm gì?”

Nàng đột nhiên vươn tay giật lấy,

“Đưa ta! Ta phải đốt nó!”

Tiếng Diệp Linh Xích chói tai xé toạc sự yên tĩnh của Lưu Ly cung, nàng vươn tay chộp lấy cuốn nhật ký.

Ánh mắt Huyền Thương đột ngột lạnh lẽo, uy áp khủng bố bộc phát quanh thân, không khí toàn điện như đông cứng trong khoảnh khắc.

“Ngươi dám chạm vào thử xem.”

Giọng nói của hắn trầm thấp như băng lạnh Cửu U, mỗi một chữ đều mang theo sát ý thấu xương.

Tay Diệp Linh Xích cứng đờ giữa không trung, đầu ngón tay khẽ run, rốt cuộc không dám tiến thêm nửa bước.

Nàng chưa từng thấy Huyền Thương như vậy.

Đáy mắt đỏ như máu, lệ khí giữa mày cuộn trào, tựa như giây tiếp theo sẽ xé nàng thành mảnh vụn.

“Thương ca ca……”

Giọng nàng run rẩy, cố dùng làm nũng che giấu sợ hãi,

“Chỉ là đồ của một tiện nhân, chàng giữ lại làm gì?”

“Chát——!”

Một cái tát giáng mạnh lên mặt nàng, lực đạo lớn đến mức trực tiếp đánh nàng ngã xuống đất.

Diệp Linh Xích ôm mặt, không thể tin ngẩng đầu lên:

“Chàng…… đánh ta?”

Đây là lần đầu tiên Huyền Thương ra tay với nàng.

“Thương ca ca, chàng rõ ràng đã nói chỉ đối tốt với một mình ta, vì sao……”

Huyền Thương từ trên cao nhìn xuống nàng.

“Ngươi còn dám gọi nàng là ‘tiện nhân’, bản vương sẽ không chỉ đánh ngươi một bạt tai đơn giản như vậy.”

Vài ngày sau, vào ban đêm, Huyền Thương đứng trong sân Lưu Ly cung, trong tay cầm chiếc Cửu Phượng Thoa mà Phù Thường từng yêu nhất.

Minh châu trên trâm đã sớm ảm đạm, nhưng vẫn được hắn ngày ngày lau chùi, tựa như làm vậy có thể lưu giữ dấu vết nàng từng tồn tại.

Diệp Linh Xích đứng từ xa nhìn bóng lưng hắn, trong mắt lóe lên hận ý.

Nàng chậm rãi bước tới, giọng mềm mại:

“Thương ca ca, cây trâm này đã cũ rồi, chỗ thiếp có minh châu Nam Hải mới, hay là……”

Huyền Thương không quay đầu lại, giọng nhạt lạnh:

“Không cần.”

Diệp Linh Xích cắn môi, giả bộ tủi thân:

“Thương ca ca, chàng còn giận thiếp sao?”

Huyền Thương rốt cuộc xoay người, ánh mắt dừng trên mặt nàng, lạnh đến mức khiến tim nàng run lên.

“Linh Xích.”

Hắn chậm rãi mở miệng,

“Vài ngày trước, nàng từng sai người âm thầm dùng Phệ Hồn Tiên với nàng ấy, đúng không?”

Sắc mặt Diệp Linh Xích đột biến:

“Ta, ta không có……”

Ánh mắt Huyền Thương càng lúc càng trầm, đầu ngón tay khẽ nhấc, một đạo thủy kính hiện ra giữa không trung.

Trong kính, cảnh tượng năm đó hiện rõ ràng:

Diệp Linh Xích cười lạnh ra lệnh cho quỷ sai:

“Đánh nàng ba mươi roi, đừng để vương thượng phát hiện.”

Ngay sau đó, lại một cảnh khác hiện lên.

Diệp Linh Xích lén hạ dược vào trà của Phù Thường, khiến linh lực nàng tan rã, suýt nữa hồn phi phách tán.

Hai chân Diệp Linh Xích mềm nhũn, lảo đảo lùi lại:

“Không…… không phải thật! Có kẻ hãm hại ta!”

Ánh mắt Huyền Thương triệt để lạnh xuống.

“Bấy lâu nay, ta vậy mà chưa từng phát hiện……”

Giọng hắn trầm thấp, mang theo cơn giận bị kìm nén,

“Nàng ấy chưa từng tố cáo với ta, một lần cũng không.”

Diệp Linh Xích hoảng loạn, lao tới nắm chặt tay áo hắn.

“Thương ca ca, ta chỉ là quá yêu chàng! Ta sợ nàng ấy sẽ tranh giành chàng với ta, ta……”

“Yêu?”

Huyền Thương nhìn nàng, trong mắt lóe lên sát ý,

“Ngươi biết yêu là gì sao?

Cút cho ta!”

Diệp Linh Xích lảo đảo chạy khỏi Lưu Ly cung, dấu tay trên mặt nóng rát như lửa đốt.

Nàng siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Phù Thường…… chết rồi còn không chịu yên phận!”

Nàng nghiến răng, xoay người đi về phía Quỷ Ngục Ty.

Nếu trong lòng Huyền Thương vẫn còn nhớ đến tiện nhân kia, vậy thì nàng sẽ triệt để hủy đi cơ hội chuyển thế của Phù Thường!

Trong Quỷ Ngục Ty âm phong rít gào, tiếng xiềng xích va chạm không dứt.

Diệp Linh Xích một cước đá tung cửa ngục trong cùng, Triệu lão quỷ đang tra khảo vong hồn giật mình hoảng sợ.

“Vương, vương hậu nương nương?”

Triệu lão quỷ vội quỳ xuống,

“Sao người lại hạ mình đến chốn nhơ bẩn này.”

“Ít nói nhảm.”

Diệp Linh Xích ném ra một khối Diêm Vương lệnh,

“Ta muốn tra hồ sơ chuyển thế của một người.”

Triệu lão quỷ nhìn hai chữ “Huyền Thương” trên lệnh bài, yết hầu lăn lên:

“Việc này không hợp quy củ.”

“Quy củ?”

Diệp Linh Xích đột nhiên bóp lấy cổ mục nát của hắn, môi đỏ ghé sát tai hắn,

“Phán quan tiền nhiệm chết thế nào, cần ta nhắc ngươi không?”

Huyền Thương đứng trước Luân Hồi Kính, trong gương phản chiếu gương mặt tái nhợt như quỷ của hắn.

Đầu ngón tay ngưng tụ U Minh Quỷ Hỏa, vừa định cưỡng ép phá vỡ cấm chế luân hồi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

“Vương thượng!”

Tân phán quan lảo đảo quỳ xuống,

“Quỷ Ngục Ty vừa truyền tin khẩn, có người mạo dùng lệnh bài của người để tra Luân Hồi Bạ!”

Đồng tử Huyền Thương co rút mạnh, quỷ hỏa trong tay bùng nổ dữ dội:

“Ai?”

Phán quan dập đầu sát đất:

“Là, là vương hậu nương nương.

Nàng tra chính là hồ sơ chuyển thế của Phù Thường cô nương.”

“Ầm——”

Cả tòa Diêm La điện rung chuyển dữ dội, sát khí bộc phát quanh thân Huyền Thương đánh vỡ toàn bộ mười tám ngọn U Minh đăng.

Sông Vong Xuyên đột nhiên nổi lên sóng dữ ngập trời, nước sông đỏ như máu tràn qua hai bờ.

Huyền Thương đạp lên làn sóng cuộn trào lao đi, hắc bào bị âm phong xé rách phần phật.

Ở đáy sâu nhất của sông, Diệp Linh Xích đang dán một lá phù chú đỏ như máu lên Luân Hồi Bạ.

Chú văn trên phù chú như sinh vật sống, điên cuồng nuốt chửng hai chữ “Phù Thường”.

“Ngươi đang tìm chết.”

Khi giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau, Diệp Linh Xích kinh hãi đến mức lá phù trong tay rơi tuột xuống.

Nàng quay người đối diện với đôi mắt đỏ như máu của Huyền Thương, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống bùn lầy.

“Ta chỉ là……”

Lời còn chưa dứt, cổ họng đã bị bàn tay như gọng sắt bóp chặt.

Huyền Thương nhấc bổng cả người nàng lên, tay còn lại trực tiếp xuyên thẳng qua lồng ngực nàng——

“Đã thích móc tim như vậy.”

Giọng hắn dịu dàng đến đáng sợ,

“Không bằng nếm thử mùi vị này đi?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)