Chương 5 - Ngã Rẽ Cuộc Đời Của Nha Hoàn
Một nữ tử, tiết hạnh lại quan trọng tới mức ấy sao?
Quan trọng hơn cả mạng sống?
Quan trọng tới mức, nó do đàn ông ban cho.
Cũng do đàn ông tước đoạt.
Mọi người đều muốn thiếu phu nhân phải chết.
Chưa từng có ai hỏi thiếu phu nhân —
Nàng có muốn sống hay không.
Ta thân phận hèn mọn, lời nói nhẹ tựa lông hồng.
Số mệnh rẻ mạt chẳng khác gì cỏ rác.
Chỗ dựa duy nhất của ta.
Chính là vòng luân hồi không biết khi nào mới kết thúc này.
Ta đã tìm được đường thoát khỏi Tạ phủ.
Đến lúc đó, chỉ cần lừa gạt được Chu gia Đại gia.
Giấu kín chuyện của thiếu phu nhân.
Chưa biết chừng có thể bình an rời khỏi nơi này.
Nhưng đời người.
Há có thể chỉ biết vì mình?
Thiếu phu nhân che chở cho ta hơn mười năm trời.
Nàng có được sống hay không.
Không phải Tạ gia quyết.
Không phải Chu gia định.
Mà chính nàng mới có quyền quyết định!
Ta lại giống như lần trước.
Thuận lợi tiến vào phòng thiếu phu nhân.
Lấy được ngọc bội.
Rồi tới linh đường.
Mượn một chút lửa.
Sắp tới giờ Hợi.
Đổi ca ở cổng.
Nhân lúc vốn đã hỗn loạn, ta phóng một mồi lửa.
Đốt cháy linh đường của thiếu phu nhân.
Đốt luôn cả viện của nàng.
Ngọn lửa lan ra tận Tây viện.
Cả phủ họ Tạ nhất thời loạn như ong vỡ tổ.
Tiếng hò hét, tiếng chân người vang rền khắp nơi.
“Cháy rồi!”
“Linh đường thiếu phu nhân bốc cháy rồi! Mau cứu linh đường!”
“Tây viện cũng cháy rồi, còn có quý nhân ở đó! Mau cứu Tây viện trước!”
Ta ẩn mình giữa đám đông hỗn loạn.
Giả vờ la lối.
Cố tình khuấy cho nước càng thêm đục.
Đây là lần đầu tiên.
Ta trông thấy “quý nhân” ở Tây viện bước ra ngoài.
Hắn chỉ khoác hờ một chiếc áo dài màu đen.
Đi thẳng về phía Thượng viện.
Giờ này.
Toàn phủ đều chỉ lo cứu hỏa.
Ta cầm lấy ngọc bội, đi tìm đám hộ vệ canh Tây viện.
Đưa ngọc bội ra.
“Đại nhân dặn ta vào trong, chuyển lời cho quý nhân.”
“Xin phiền ngươi nhường đường.”
Tên hộ vệ chỉ liếc mắt nhìn qua.
Liền cho ta đi.
Nhờ vậy.
Sau bao nhiêu lần ta chết đi sống lại.
Cuối cùng ta cũng gặp được thiếu phu nhân ở nơi này.
Nàng toàn thân đầy vết roi.
Ta nhào tới bên giường.
“Gương nhân!”
15
Thiếu phu nhân khó nhọc ngước mắt nhìn ta.
Đôi mắt nàng sưng húp vì khóc.
Môi bị cắn nát.
Trên cổ và trước ngực chằng chịt dấu răng.
Nàng gắng sức đẩy ta ra.
“Ngươi… sao lại tới đây? Mau đi đi!”
“Sau này đừng ở lại nhà họ Tạ nữa.”
“Nếu phu nhân hỏi, ngươi cứ nói đã theo cha mẹ về quê.”
“Mau đi đi!”
Thiếu phu nhân ơi.
Nàng cái gì cũng không biết.
Ngay cả lúc này, nàng vẫn chỉ lo nghĩ cho ta.
Ta vừa lấy áo cho thiếu phu nhân mặc.
Vừa nhỏ giọng giải thích:
“Thiếu phu nhân, nô tỳ là tới đưa người rời khỏi nơi này.”
“Tạ gia đã loan tin bên ngoài rằng người đã chết.”
“Chỉ sáu ngày nữa là hạ táng.”
“Nô tỳ đã đi cầu xin Chu gia Đại gia.”
“Nhưng hắn không chịu cứu người.”
“Nô tỳ sẽ đưa người đi.”
“Từ nay về sau, chúng ta tới nơi thôn quê, ẩn danh mai tích, nương tựa nhau sống hết đời.
Thiếu phu nhân đừng sợ.”
Thiếu phu nhân tuyệt vọng nhìn ta.
“Nếu không có giấy thông hành.”
“Chúng ta căn bản chẳng thể đi xa.”
“Huống hồ, Tần Lệ kia quyền thế ngập trời.”
“Nhà họ Chu lại nắm giữ khế ước bán thân của toàn bộ nhà ngươi.”
“Nếu ngươi dám làm nô tỳ bỏ trốn.”
“Cả nhà ngươi… đều sẽ bị liên lụy.”
“Vậy thì báo quan!”
Ta cắn răng.
“Nô tỳ sẽ đi báo quan!”
“Chỉ là… sẽ tổn hại danh tiết của thiếu phu nhân.”
Thiếu phu nhân nắm chặt tay ta.
Dường như muốn nói điều gì.
Nhưng ngay lúc đó.
Nàng đột nhiên đẩy mạnh ta vào gầm giường.
“Không kịp rồi.”
“Hắn trở lại rồi, ngươi mau ẩn mình đi!”
16
Ta nằm rạp dưới gầm giường.
Chỉ có thể thấy một đôi giày đen đứng sừng sững trước mép giường.
Một tiếng cười nhạt vang lên, lười nhác mà khinh miệt.
“Đám người nhà họ Tạ, ngay đến một việc nhỏ cũng làm chẳng xong.”
“Đúng là một lũ phế vật.”
Ta nghe thấy thiếu phu nhân cười lạnh.
“Đại nhân Tần bây giờ mới biết sao?”
“Thiếp tưởng, lúc ngài bức cha con nhà họ Tạ bán vợ cầu vinh, ngài đã biết rõ rồi chứ.”
“Bọn đọc sách ấy, toàn một lũ mềm xương.”
“Đã bị ta nắm được nhược điểm, còn có chuyện gì mà không dám làm?”
Tần Lệ cười khẽ.
Lời chưa dứt đã mơ hồ chặn kín đôi môi thiếu phu nhân.
Y phục màu đen vương vãi đầy đất.
Một tiếng rên khẽ bật ra.
Giường gỗ vang lên tiếng cọt kẹt.
Ta nghe thấy tiếng Tần Lệ gấp gáp hít thở.
Hắn vừa cười vừa trêu ghẹo:
“Sao giờ lại kẹp chặt thế?”
“Ta mới rời đi một lát, đã đi gặp ai rồi hả?”
Thiếu phu nhân lạnh nhạt trả lời:
“Đại nhân nghĩ nhiều rồi.”
“Cho dù có người tới cứu thì thế nào?”
“Ngươi vĩnh viễn cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay ta.”
Tiếng thở của Tần Lệ càng lúc càng gấp.
Hắn nhặt lấy roi da dưới đất.
Vung tay quất xuống.
“Bịch” một tiếng.
“Trinh nương.”
“Trước kia ngươi còn mơ làm một liệt nữ tiết phụ, thà chết chứ không chịu cùng ta hoan lạc.”
“Giờ thì sao?”
“Không phải cũng ngoan ngoãn nằm dưới thân ta rồi ư?”
“Phụ thân ngươi Tạ Huyền vì thay mặt Hoàng thượng trông coi việc xây dựng biệt viện, đã tham ô ba vạn lượng.”
“Ngươi chính là lễ vật đầu tiên hắn dâng cho ta.”
Thiếu phu nhân khe khẽ rên rỉ.
“Là ngươi lừa bọn họ.”
“Nói rằng chỉ cần ta kính ngươi ba chén rượu, thì sẽ tha cho nhà họ Tạ mọi tội lỗi!”
“Oh?”
Tần Lệ cười khẩy:
“Ta chưa từng nói như vậy.”
“Ngay từ đầu, ta chỉ muốn lên giường với ngươi mà thôi.”
Thì ra là thế…
Thiếu phu nhân vốn khuê môn bất xuất.
Lẽ ra chẳng liên quan gì tới đám Cẩm y vệ.
Thế mà lại trở thành lễ vật để cha chồng dâng lên cầu tội.
Còn ta thì sao?
Ta là nha hoàn hồi môn duy nhất theo bên cạnh thiếu phu nhân.
Trong mắt người ngoài, chúng ta không chuyện gì giấu nhau.
Nhà họ Tạ nhất định sợ thiếu phu nhân từng tiết lộ điều gì với ta.
Sợ rút dây động rừng.
Nên mới quyết tâm giết người diệt khẩu.
Mà trong chuyện này.
Kẻ phạm tội là Tạ lão gia.
Người đem con dâu ra làm vật hiến tế cũng là Tạ lão gia.
Hắn làm hết thảy điều ác.
Cuối cùng lại đẩy một nữ nhân nơi khuê phòng ra đứng gánh.
Ta cuộn mình dưới gầm giường chật hẹp.
Không làm được gì.
Chuyện đã tới nước này.
Nếu ta nhẫn nhịn thêm chút nữa.
Đợi Tần Lệ rời đi.
Có lẽ…
Cũng có thể cứu được thiếu phu nhân.
Đang mải nghĩ.
Trước mắt ta bỗng nhiên sáng rực.
Tần Lệ bế bổng thiếu phu nhân dậy.
Khiến cả người nàng treo lủng lẳng trên thân hắn.
Hắn vung chân.
Đạp lật cả chiếc giường.
Rồi ấn chặt đầu thiếu phu nhân xuống.
Ép nàng phải nhìn về phía ta.
“Một nha hoàn trung thành thật đấy.”
“Vất vả tìm tới tận đây.”
“Nghe lâu như vậy rồi, nghe đã đủ chưa?”
“Đem xuống.”
“Cho huynh đệ ta cùng nếm thử mùi vị.”
17
Đời này.
Ta bị hành hạ tới chết.
Bọn Cẩm y vệ có vô vàn thủ đoạn.
Khiến người ta sống không được, chết cũng không xong.
Đám đại nhân đọc qua ngàn vạn kinh sách còn chẳng chịu nổi.
Nói gì đến ta.
Đến lúc ta tỉnh lại.
Vẫn quỳ trên mặt đất trong hoa sảnh.
Đầu óc còn choáng váng chưa tỉnh.
Thực ra, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến ta.
Thân là một nha hoàn.
Ta đã làm đến mức này, cũng coi như tận tâm tận lực.
Kẻ ta phải đối đầu.
Không chỉ có phu nhân, nhà họ Tạ.
Mà còn có cả vị Trấn phủ sứ Cẩm y vệ quyền thế ngập trời kia.
Con kiến còn tham sống.
Huống chi là người?
Thế nhưng trong lòng ta lại đau đớn vô cùng.
Giống như bị ai đó móc trái tim ra, xé nát từng lần một.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà người không làm sai lại phải chịu trừng phạt?
Dựa vào đâu mà kẻ chẳng hay biết gì lại phải bị giết?
Chỉ vì chúng ta là nữ nhân sao?
Chúng ta sinh ra đã hèn mọn sao?
Ta quyết định phải thử lại một lần nữa.
Đã từng lừa được Tần Lệ rời đi một lần.
Thì cũng có thể lừa hắn lần thứ hai.
Lần trước, hắn quay về quá nhanh.
Nên lần này, ta quyết định phải mở rộng quy mô đốt lửa.
Trước tiên thiêu rụi linh đường.
Sau đó thiêu cả viện của thiếu phu nhân.
Để cả một nửa phủ họ Tạ chìm trong biển lửa.
Tiếp theo chương 6 :