Chương 4 - Nến Đỏ và Tà Ma

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

“Không ngờ phu nhân chẳng những không chịu tiết lộ nguồn gốc, còn cố tình làm khó, sỉ nhục tiểu thư. Chị ấy muốn tiểu thư đau đớn đến chết sao?!”

Hà Tử Dạ nhìn tôi đầy căm giận, ánh mắt sắc lạnh khiến tôi run người.

“Không phải như vậy…”

Tôi muốn giải thích, nhưng bị giọng nói lạnh như băng, không mang chút cảm xúc nào của anh ta cắt ngang:

“Rút hết máu của cô ra, thay cho lời xin lỗi gửi đến Tri Tri!”

Mấy người giúp việc nhà họ Hà – trước giờ luôn tỏ thái độ mỉa mai với tôi – giờ cười nham hiểm tiến lại gần, ánh mắt rực sáng phấn khích:

“Thiếu phu nhân, xin thất lễ.”

Bọn họ thô bạo xé toạc quần áo tôi, tiêm hết mũi này đến mũi khác nhưng vẫn không tìm được đúng mạch máu.

“Ai da, lại sai nữa rồi. Tụi tôi vụng về quá, mong thiếu phu nhân thông cảm.”

“Thiếu phu nhân đừng cử động nữa, chị mà động là tụi tôi lại đâm trật rồi.”

Những mũi kim cứ thế đâm vào khắp người tôi, làn da thì bị họ véo đến bầm tím đầy mình.

Tiếng tôi rên rỉ trong đau đớn như tiếp thêm hưng phấn cho họ, càng lúc họ càng ra tay mạnh hơn.

Ý thức tôi dần trôi đi, thân thể lại bắt đầu lạnh đi, nhịp tim cũng chậm dần. Tôi gom hết sức lực còn lại, hét lên:

“Hà Tử Dạ, mau thả tôi ra! Nếu không, anh có hối hận cũng không kịp đâu!”

Hà Tử Dạ chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, chỉ dặn người hối thúc việc điều chế hương liệu cho Lâm Tri Tri để xoa dịu cơn đau đầu.

Mấy người giúp việc thấy anh chẳng đoái hoài đến tôi, càng thêm táo tợn, ra tay chẳng hề nương nhẹ.

Những tiếng rên yếu ớt của tôi bị chìm lấp trong lời “xin lỗi” giả tạo của họ.

Cho đến khi tôi đau đến tê liệt, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn, da thịt rướm máu khắp nơi.

Dù đã hành hạ rất lâu nhưng chẳng rút được bao nhiêu máu, chỉ để lại cơ thể đầy những vết thương rợn người.

Có một bác sĩ không chịu nổi nữa, bất chấp ánh nhìn âm trầm của Hà Tử Dạ, lấy hết can đảm lên tiếng:

“Tổng giám đốc Hà, họ không qua đào tạo chuyên môn, để tôi làm thì hơn.”

Hà Tử Dạ lạnh lùng liếc anh ta một cái, dứt khoát từ chối:

“Tôi trả tiền cho các người là để chăm sóc Tri Tri, không phải lãng phí vào mấy chuyện vớ vẩn này.

Nhiệm vụ của các người bây giờ chỉ có một — đó là chữa trị cho Tri Tri cho thật tốt.”

“Huống chi mạng của một người hèn mọn có đáng gì. Trước đây cô ta từng chắn dao thay tôi vài lần đấy, vậy mà vẫn sống nhăn răng đó thôi.

Vài vết thương nhỏ này, có là gì so với đau đớn của Tri Tri?”

Những lời vô tình tàn nhẫn ấy khiến tôi hoàn toàn chết tâm.

Thời gian trôi qua từng phút một, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp, lạnh buốt chẳng khác gì nhà xác bệnh viện.

Một người giúp việc rụt cổ lại, quay đầu nhìn ra sau, khẽ hỏi bạn bên cạnh:

“Cậu có cảm thấy gì lạ không?”

Mấy người kia cũng xoa xoa cánh tay:

“Sao thấy càng lúc càng lạnh thế? Chắc mở điều hòa thấp quá rồi.”

“Hồi trước bà này từng nói thiếu gia mang sát khí, dễ chiêu dụ tà vật… chẳng lẽ là thật à?”

“Nghĩ gì thế! Chắc chắn là cô ta bịa chuyện để giành sự quan tâm thôi! Tụi mình làm ở nhà họ Hà cả chục năm, đã bao giờ thấy mấy thứ đó chưa?”

Tuy miệng nói vậy, nhưng khi nhìn thấy làn da trắng bệch như xác chết và nụ cười nhạt trên môi tôi, cả đám không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Hà Tử Dạ thấy họ dừng tay, tỏ rõ vẻ khó chịu, vừa định quát tháo thì người hầu đã mang hương liệu đến.

Mắt anh ta sáng rỡ lên, chẳng buồn để ý gì nữa:

“Tri Tri, hương liệu của em xong rồi đây.”

Phòng không có gió, vậy mà bật lửa trong tay liên tục tắt ngóm.

Mãi đến lần cuối cùng mới đốt được, cả phòng không ai nói gì — chỉ thấy trong lòng bỗng trĩu nặng như có thứ gì đè lên.

“Tri Tri, em thấy đỡ hơn chưa?”

Hà Tử Dạ đưa hương liệu lại gần sát. Rõ ràng chẳng có mùi gì lạ thường, vậy mà Lâm Tri Tri lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

Trong lòng cô ta chợt run lên, không hiểu sao lại không ngừng nhớ đến những lời An Vô Dạng đã nói.

Chắc chắn là cô ta bịa chuyện!

Trong cái giới tranh giành sủng ái này, cô ta chưa từng thấy kiểu thủ đoạn nào chứ?

Lâm Tri Tri không ngừng tự trấn an mình, nhưng chẳng biết có phải do tác động tâm lý hay không, cảm giác bất an trong lòng lại càng lúc càng lớn.

Cô ta rên một tiếng, làm bộ như vừa mới tỉnh lại:

“Anh ơi, em thấy khá hơn rồi.”

Hà Tử Dạ mừng rỡ, đúng là có hiệu quả!

Chứng tỏ tất cả những gì An Vô Dạng nói đều là lừa gạt anh ta!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)