Chương 6 - Nạp Thiếp? Ôk Đưa Tiền
“Huynh đệ kết nghĩa nói với ta, tình nghĩa phu thê này bền chặt hơn vàng, không phải những người thiếp tầm thường nào sánh được, vi phu mới nảy ra ý định dùng chuyện này để thử lòng nàng, sợ rằng đã làm tổn thương đến tấm lòng chân thành của phu nhân, xin phu nhân thứ lỗi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, nghiến răng nói: “Không giống như mấy tiện nhân kia!”
Mấy người kia? Tiện nhân?
Trong lòng ta thắt lại, mấy bé cưng khác lẽ nào cũng bị thử thách?
Vậy thì bọn họ nguy rồi!
Ta gả vào Khương gia nhiều năm, đối với chứng bệnh đa nghi của Khương Hằng hiểu rõ như lòng bàn tay, trong một năm luôn thích phát bệnh vài lần trước và sau khi đi Nam tuần tra.
Khương Hằng người này giàu có địch quốc, hắn không để ý đến tiền của hắn.
Nhưng hắn rất để ý người khác nói không cần tiền của hắn chỉ cần tình cảm của hắn, một khi phát hiện tình cảm không thật, nổi giận lên, ta cũng phải tránh xa ba phần.
Ta hiểu Khương Hằng, đương nhiên sẽ không mắc mưu hắn.
Nhưng các bé cưng của ta mới đến phủ… nguy rồi!
10.
Ta từ thư phòng Khương Hằng ôm một hộp vàng hắn đền bù cho ta ra ngoài.
Lập tức bảo người hầu đi đến các viện của mấy người khác hỏi thăm.
Tam nương bị giam cầm phạt thu lương tháng, ngũ nương bị đưa về quê.
Nếu thiếu đi hai người nữa, về sau ta đánh bài tìm ai ngồi cùng bàn đây?
“Chuyện này rất gấp, các ngươi mau lên!”
Có lệnh của ta, người hầu không dám không nghe theo, chạy vội ra ngoài.
Rất nhanh, mama thân tín của ta chạy trở về, thở còn chưa đều, dáng vẻ như sắp ngất xỉu.
Ta đưa cho nàng một chén trà: “Trước hết uống chút nước.”
Mama uống cạn chén trà, thanh thanh cổ họng thì thầm vào tai ta nói những tin tức đã dò hỏi được.
Trong lòng ta tuy sớm đã có dự cảm nhưng khi thực sự biết có em gái trúng kế của Khương Hằng, vẫn có hơi buồn. Nữ tử sống trên đời vốn không dễ dàng, Khương Hằng tham lam sắc đẹp tuổi trẻ của các nàng, các nàng lấy danh nghĩa tình yêu, tham lam tiền tài của Khương Hằng thì có gì sai chứ?
“Là ai đã đi rồi?” Ta hỏi mama.
Mama nói cho ta biết, trừ thất nương bị ta sai đi đào rau dại, còn có bát nương chưa kịp bị thử thách đã biết tin mà tránh né.
Còn lại toàn quân bị diệt!
“Hừ.” Ta xoa xoa thái dương đang nhức nhối, bảo Tuyết Ngọc đi lấy tráp trang sức của ta đến.
Tuyết Ngọc hiểu ý ta, dù sao đây cũng là nhóm thứ ba bị đuổi đi rồi, gồm mấy cô vợ hai ba bốn năm sáu. Ta không nhớ tên các nàng, không phải vì trí nhớ ta kém mà là vì người quá nhiều, ta thật sự không nhớ nổi!
Trong tráp trang sức toàn là của riêng ta tích góp, từng hạt vàng nhỏ như hạt đậu.
Ta nắm lấy một nắm, bảo Tuyết Ngọc đưa cho các nàng.
Chị em một nhà với nhau cả, ta không đành lòng nhìn các nàng rơi vào cảnh bần hàn đầu đường xó chợ.
Có những hạt vàng này, cũng đủ cho các nàng cả đời ăn sung mặc sướng. Về sau Khương Hằng biết ta âm thầm sai người an trí những “tiện nhân” đó lại không đến tìm ta nổi giận, ngược lại kỳ quái tìm đến những người thợ nổi tiếng Kinh Đô, vì ta mà tân trang lại viện tử đã được tu sửa từ nửa năm trước.
Trước kia viện tử của ta đã có phần giàu sang vượt quá phép tắc. Bây giờ thì càng thêm khoa trương. Toàn viện tử lộng lẫy huy hoàng, làm ta hoa mắt.
Khương Hằng còn đắc ý nói: “Biết nàng thích những thứ xa hoa vật chất này, vi phu đặc biệt sai người chế tạo theo ý thích của nàng.”
Khương Hằng, nghe ta nói: “Cảm ơn chàng, vì có chàng mà ta ấm áp cả bốn mùa.”
Khương Hằng ha ha cười lớn: “Ta và nàng phu thê, hà tất phải khách khí như vậy, ân tình của phu nhân đối với ta, ta đều ghi nhớ trong lòng.”
Ân tình của ta đối với hắn?
Về sau, ta mới biết, Khương Hằng cho rằng ta an trí những nữ tử đáng thương kia là vì giúp hắn chuộc tội.
Vớ vẩn, tưởng bở thật chứ.
Ta thương các em ấy, liên quan gì tới ngươi?
11.
Lại qua mấy tháng.