Chương 8 - Nấm Tinh Huyền Bí
14
Tiên tịch thì có rồi, nhưng mẫu thân ta lại chẳng vội hạ giới.
Người vẫn canh cánh bên lòng câu nói của Hồng Vũ tiên tôn, mãi suy nghĩ vì sao ta mãi chưa khai tâm động tình.
“Thiên hạ nam tử nhiều như sao trên trời, sao ngươi lại chẳng thích lấy một người?”
Ta ngơ ngác lắc đầu.
Mẫu thân ta không tin, bèn trong vòng hai ngày, dẫn ta đi khắp tiên giới xem mặt các vị mỹ tiên quân.
Ta xem từng người một, đỉnh đầu vẫn bình tĩnh như nước giếng mùa thu.
Mẫu thân ta hoang mang:
“Con gái ta mắt cao tới thế sao? Chẳng lẽ phải đưa ngươi tới gặp Phù Quang tiên tôn mới được?”
Ta gãi đầu:
“Nương, con gặp qua rồi mà.
Con mới từ phủ hắn đi ra đấy.”
Mẫu thân ta không tin:
“Phủ của Phù Quang tiên tôn nào phải dễ vào? Lần trước có nữ tiên cởi y quyến rũ hắn, kết quả bị hắn gọi thiên lôi bổ cho cháy ngoài khét trong, người lãnh đạm như thế, ngươi vào được mới là lạ!”
Ta nào biết sao lại vào được?
Mẫu thân ta đột nhiên sực nhớ.
“Hỏng rồi, Thẩm Dao còn bị bỏ ở gầm cầu kìa!”
Thế là mẫu thân ta tức tốc mang ta trở lại nhân gian.
Quả nhiên, cái bánh chưng kia vẫn nằm dưới gầm cầu, ngũ giác bị phong, cả người như sắp lìa trần.
Mẫu thân vội giải trói, vừa lay vừa gọi:
“Thẩm công tử, Thẩm lang quân, Dao Dao ơi… người ta đâu có cố ý quên chàng đâu, chàng đừng giận nữa được không?”
Ánh mắt Thẩm Dao đờ đẫn.
Hắn hai ngày hai đêm chưa uống giọt nước, đã gần kề cái chết, lấy đâu sức mà đáp?
Có điều, mẫu thân ta quên mất Thẩm Dao chỉ là một phàm nhân, thân thể yếu đuối, tưởng hắn là giận dỗi nên mới không thèm đáp lời.
Thế là lửa giận trong lòng người bùng cháy.
Ta thấy nấm mọc lộp độp trên đầu nàng, từng cây từng cây rơi xuống đất, cười khanh khách mà sống lại, nhảy nhót vui vẻ như hội.
Ta đã sớm thấy quen, nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là… Thẩm Dao cũng chẳng hề giật mình.
Hóa ra hắn đã biết từ trước mẫu thân ta không phải người thường.
Nhìn kỹ lại, đám tiểu nấm kia tuy có linh khí tiên giới bao bọc, nhưng cũng không có độc.
Ta lập tức gom chúng nhét vào tay áo, mang về nhà tranh.
Tiên khí với phàm nhân là bổ vật, A Sửu ăn vào chắc chắn có lợi.
Thế nhưng bọn nấm con biết mình sắp bị ăn, phản ứng kịch liệt, chạy loạn khắp nhà, nắm không được, đuổi không xong.
Ta quát cũng vô dụng, bèn hóa nguyên hình, gầm lên một tiếng:
“Tất cả xếp hàng! Tự mình nhảy vào nồi mau!”
Đám nấm nhỏ ngoan ngoãn lập tức đứng thành hàng, vừa khóc la oa oa vừa líu ríu nhảy vào nồi.
Bỗng sau lưng truyền đến tiếng động.
Ta hoảng hốt, vội thu lại hình người, vừa xoay người lại thì… bắt gặp ánh mắt A Sửu.
Ta luống cuống chắn nồi lại, cười gượng:
“Ngươi… ngươi gì cũng chưa thấy, đúng không?”
Cạnh nồi là cây nấm cuối cùng, há miệng toan khóc.
Ta nhanh như chớp vung tay, tát nó bất tỉnh, ném vào nồi, rồi quay lại tiếp tục cười với A Sửu:
“Chuyện là… tối nay ta nấu nấm ăn, được chứ?”
A Sửu tối đó không còn khẩu vị.
Ta gắp nấm cho hắn:
“Nấm này không phải loại thường đâu, không phải ngon lắm sao?”
A Sửu nhìn đám xác nấm trong bát, toàn thân rùng mình:
“N… ngon lắm.”
“Vậy mai ta lại làm thêm.”
“Không, không cần đâu.”
Chắc A Sửu cảm động quá mức, chứ không sao nước mắt hắn lại rưng rưng như thế.
Hắn nhẹ giọng:
“A Thẩn, ta vẫn thích canh cá hơn…”
“Vậy à…”
Ta hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ.
Mẫu thân mà giận thì có thể kéo dài cả tuần, đám nấm này không ăn thì lãng phí vô cùng…
Hay là mang ra làm mồi câu cá vậy.
Biết đâu lại có con cá ăn xong… thành tinh luôn ấy chứ!
15
Một nửa đám tiểu nấm ta dùng để câu cá.
Nửa còn lại… bị mẫu thân ta nhét hết vào miệng Thẩm Dao.
“Đây là linh khí tiên gia, không phải phàm phu tục tử nào cũng được ăn đâu! Ngươi nhất định phải ăn cho sạch cho ta!”
Thẩm Dao ăn đến thở không ra hơi, rốt cuộc cũng chịu khuất phục.
“Được rồi… ta theo người… cầu xin tiên tử, đừng hành ta nữa…”
Mẫu thân ta mừng như nhặt được bảo bối.
Sau đó, A Sửu ban ngày đi làm, ta thì ra bờ sông câu cá, tiện thể xem mẫu thân ta… đàm tình tán ái.
Chỉ chưa tới một tháng, đoạn tình cảm giữa mẫu thân ta và Thẩm Dao đã trải qua đủ mọi hồi phong ba sóng gió.
Ban đầu là Thẩm Dao lén trốn, mẫu thân ta rượt theo bắt về.
Rồi thì bạch nguyệt quang của Thẩm Dao quay lại, mẫu thân ta tức giận đến nỗi nổ khói, Thẩm Dao lại phải hạ mình dỗ dành.
Sau đó, mẫu thân ta lại giận bỏ đi, Thẩm Dao lại vội vàng đuổi theo.
Nàng chạy, hắn đuổi.
Hắn chạy, nàng rượt.
Hai người chơi trò mèo vờn chuột, tới lui bất phân thắng bại.
Rồi thì mẫu thân ta chơi… quá hăng, chạy xa quá.