Chương 5 - Nấm Tinh Huyền Bí
Mẫu thân Tiểu Thạch vốn là thạch yêu, toàn thân cứng như thiết, còn phụ thân hắn chỉ là một phàm nhân yếu đuối. Có một lần, mẫu thân hắn vô tình giẫm lên chân phụ thân, khiến ông đau tới suýt hồn lìa khỏi xác.
Thế mà phụ thân hắn vẫn cố gắng nhấc bàn chân sưng tấy lên, dịu dàng an ủi mẫu thân, tựa như người chịu thương tích chẳng phải là mình.
Mẫu thân ta đứng một bên chứng kiến, hai tay ôm ngực cảm thán:
“Thì ra đây gọi là tình yêu chất lượng cao… Lão nương cũng muốn nếm thử a!”
Thế là mẫu thân đi tìm hai vị tẩu tẩu ấy để thỉnh giáo kinh nghiệm.
Mẫu thân Du Du chớp chớp mắt, thản nhiên nói:
“Sao lại có thể tìm được một ma tôn? Bởi vì ta xấu xí, còn biết lột da.”
Mẫu thân ta trầm mặc.
Mẫu thân Tiểu Thạch gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
“Sao lại có thể cưới được phu quân tốt như thế… chắc bởi vì thân ta kim cương bất hoại, lại còn ăn khỏe?”
Mẫu thân ta lại tiếp tục trầm mặc.
Người suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm, kết luận rằng ánh mắt chọn phu quân bao năm nay của mình… có vấn đề.
Từ trước tới nay, mẫu thân ta không kén chọn: tú tài, hoa khôi, tướng quân, đồ tể, đại hán thô lỗ hay yêu ma quỷ quái… người đều có thể vừa mắt.
Trên núi có một nam yêu để ý mẫu thân ta, không ngừng liếc mắt đưa tình, dụ dỗ ngon ngọt:
“Đa tình, lăng nhăng… như vậy không tốt đâu tiên tử, người nên biết chuyên tâm một chút mới phải.”
Ý ngầm là: Nhìn ta đây này!
Yêu kia vốn là một con lợn rừng tu thành, toan mượn danh phận tiên chức của mẫu thân ta để một bước lên mây.
Đáng tiếc, mẫu thân ta có thể thích mọi loại người, chỉ duy nhất không thích… kẻ xấu xí.
Lợn rừng khóc rống rít, vang động cả sơn cốc.
Thế nhưng lời hắn nói, mẫu thân ta lại để tâm thật.
Người bắt đầu suy xét lại quan điểm tình yêu của bản thân.
Vừa hay lúc ấy, nơi chân núi xuất hiện một nam tử.
Nam tử kia là một tên đạo tặc đang bị quan binh truy đuổi.
Nghề nghiệp có hơi khó coi, song diện mạo lại vô cùng tuấn tú.
Mẫu thân ta lập tức bốc khói nghi ngút.
Nào ngờ, đôi mắt đa tình của tên đạo tặc chỉ thấy vàng bạc châu báu, căn bản không để mắt đến mẫu thân ta.
Lần đầu tiên trong đời nấm, mẫu thân ta gặp phải thất bại.
Người không cam lòng, quay người đuổi theo, vẫn không quên để lại một câu cho ta:
“Con ngoan, nương đi tìm cho con một người cha tốt!”
10
Một người cha tốt… xem ra chẳng dễ tìm.
Mẫu thân ta vừa đi là mấy năm liền biệt tăm vô tích.
Ta ở lại núi cùng Du Du và Tiểu Thạch chơi đùa, ngày ngày qua lại ăn nhờ ở đậu chẳng mấy chốc cũng quen với cuộc sống như vậy.
Cho đến một hôm, ta đang nướng khoai sau núi, chợt thấy có người vứt một bao tải về phía bãi tha ma phía xa.
Khí tức trong bao tải ấy… có phần quen thuộc.
Đợi người kia rời đi, ta lập tức bước tới mở bao ra.
Quả nhiên bên trong là A Sửu.
Hắn chưa chết, nhưng toàn thân thương tích chằng chịt, mấy cái xương sườn đều gãy gập.
Ta toan chữa thương cho hắn, nhưng lại phát hiện vết thương đang được một luồng lực lượng dịu nhẹ chữa trị – chính là khí tức thần hồn của ta.
Nghĩ kỹ lại, lần trước hắn bị đập đầu cũng có thần hồn ta chữa giữ.
Một ngụm cắn kia của hắn, hóa ra có lợi không nhỏ.
A Sửu tỉnh dậy, thấy ta, mắt sáng lên:
“A Thẩn?”
Ta đưa củ khoai nướng thơm phức cho hắn, mỉm cười nói:
“Tổng cộng mới gặp ngươi ba lần, lần nào ngươi cũng thảm như vậy đó.”
“Tính cả lần này thì mới hai lần, lấy đâu ra ba?”
Ta bồi thêm:
“Lần ngươi cắn ta tính là một.”
A Sửu vẻ mặt mờ mịt, mất trí nên chẳng hiểu ta nói gì, mà ta cũng chẳng giải thích thêm.
Ta hỏi vì sao hắn bị vứt vào đây.
Hắn nói:
“Vì mặt ta dọa sợ một vị quý nhân đi ngang qua.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Ừ.”
A Sửu chẳng mảy may biểu cảm, như thể đã sớm quen rồi.
Chúng ta cùng nhau ăn khoai, bị nóng đến phồng má, xuýt xoa mãi không thôi.
A Sửu vẫn không quên hỏi ta:
“Còn ngươi? Sao lại ở đây? Mẫu thân ngươi đâu?”
Ta thở dài:
“Nương ta lại lạc mất rồi.”
“Nương ngươi bỏ ngươi ở chốn này?”
A Sửu lập tức đứng dậy:
“Nơi đây là yêu sơn nổi tiếng xa gần, đêm xuống yêu quái sẽ xuất hiện. Ngươi không thể ở lại đây, sẽ bị ăn thịt đó!”
Hắn không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy tay ta:
“Đi! Ta đưa ngươi xuống núi!”
Ta bị hắn kéo đi, dọc đường có không ít yêu quái ló đầu khỏi bụi rậm hóng chuyện.
Trong số ấy có cả Du Du và Tiểu Thạch.
Không rõ hai người kia đang nghĩ gì, mà hai mắt sáng rỡ, còn thay ta dọn dẹp đám yêu đang lăm le quấy rối.
Du Du còn hướng về phía ta mà ra dấu khẩu hình:
“A Thẩn muội muội, chơi vui vẻ nhé!”
11
A Sửu vừa đưa ta xuống núi, liền gặp mấy kẻ nọ.
Bọn họ cười ha hả không ngớt: