Chương 6 - Năm Thứ Ba Tôi Thầm Yêu Thẩm Hoài Tự

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

“Hứa Diễn chọc gì đến anh mà anh đánh người ta hả?”

Bị lôi lên xe một cách thô bạo, tôi bực bội mắng anh.

Anh cau mặt, liếc tôi một cái:

“Sao? Đau lòng rồi à?”

“Anh nói linh tinh gì thế? Người ta có gia đình rồi.”

“Có gia đình mà vẫn thân thiết với người khác giới như thế, không đáng đánh chắc?”

Lần đầu tiên thấy người đàn ông nào đạo lý đôi tiêu chuẩn đến vậy, tôi phản bác ngay:

“Anh với thanh mai của anh chẳng phải cũng trò chuyện rất vui vẻ đó sao?”

“Không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

Anh im lặng, không trả lời.

Tôi tự biết không nên hỏi nữa, chỉ cười nhạt một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

14

Hôm đó, đi ngang qua một sạp bói, tôi bị ông lão mù gọi lại.

Ông ta bấm tay tính toán rồi nói tôi đến từ tám năm trước.

Và ông có cách giúp tôi quay về, chỉ cần chi phí một vạn.

Hai đứa nhỏ – Tả Tả và Hữu Hữu – vừa mua kẹo hồ lô xong nghe thấy.

Dù không hiểu “quay về” nghĩa là gì, nhưng linh cảm được tôi sắp rời đi.

Hai đứa vứt luôn kẹo, ôm chân tôi khóc không ngừng.

“Không cho mẹ đi đâu.”

“Không… đi!”

Nhìn hai khuôn mặt đỏ ửng vì khóc, tôi không đành lòng, đành tạm hoãn.

Dắt tay hai đứa rời đi, tôi lại nhận được một email nặc danh.

Mở ra là mấy tấm ảnh Thẩm Hoài Tự và Lâm Mộng Yên thân mật ôm nhau.

Bên dưới là dòng chữ lớn:

「Chim khách chiếm tổ chim sẻ!」

Buồn cười thay, tôi lại chẳng có tư cách để phản bác.

Việc cô ta dám ngang nhiên khiêu khích như vậy, chỉ chứng tỏ cô ta quá tự tin.

Bởi lẽ, người được yêu luôn có thể vô tư ỷ lại.

Tôi không phải kiểu cố chấp cứng đầu, nếu có gì bất lợi, tôi sẽ chọn né tránh.

Tôi bí mật gửi hai đứa nhỏ đi chơi, rồi quay lại sạp bói hẹn thời gian với ông lão mù.

Một tháng sau, đúng thời điểm ấy, tôi sẽ quay về tám năm trước.

Khi Thẩm Hoài Tự về đến nhà, tôi đang bị hai đứa nhỏ kéo chơi xếp hình.

Anh đứng tựa cửa, tay đút túi, môi khẽ cười, yên lặng nhìn chúng tôi.

Tôi ôm hai đứa vào lòng, mỗi đứa hôn một cái.

“Mẹ với ba có chuyện cần nói, hai con chơi ngoan một mình được không?”

Hai đứa đang chơi hăng, vui vẻ gật đầu.

Tôi đứng dậy, quay sang người đàn ông sau lưng, giọng bình thản:

“Nói chuyện chút đi.”

“Được.”

Tôi lấy từ túi ra một tập hồ sơ, bước vào thư phòng rồi khép cửa lại.

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự rơi vào tay tôi, hơi nhướng mày.

“Cầm cái gì thế? Chuyện gì bí mật vậy?”

Tôi im lặng, rút bản đơn ly hôn trong tập hồ sơ ra, đặt trước mặt anh.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy trước khi rời đi, cần phải kết thúc thân phận “bà Thẩm” này.

Hy vọng có thể chia tay một cách đàng hoàng.

Nhìn rõ nội dung, sắc mặt Thẩm Hoài Tự tối sầm lại.

“Ý em là gì?

“Hứa Diễn vừa mới về nước, em đã đòi ly hôn?

“Tống Thanh Đường, em sốt ruột đến mức này luôn à?”

Tôi rút bút đưa cho anh.

“Anh muốn nghĩ sao cũng được. Ký đi!”

Tôi nghĩ, vì Lâm Mộng Yên, anh sẽ ký thôi.

Thế nhưng, sau một hồi im lặng, anh lại từ từ cầm bản ly hôn lên…

Xé làm đôi, rồi tiếp tục xé vụn thành từng mảnh.

“Ly hôn? Em mơ đi!”

Nhìn những mảnh giấy bay lả tả, tôi chỉ thấy tiếc nuối.

Thôi thì… tùy anh vậy.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, không nói một lời, xoay người định rời đi.

Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, phía sau liền vang lên tiếng ly thủy tinh bị ném vỡ.

Thẩm Hoài Tự gằn giọng.

“Tống Thanh Đường, em dựa vào cái gì mà tàn nhẫn như thế?”

“Kim cương cũng không cứng bằng tim em!”

Tôi quay lại, môi mấp máy, nhưng cuối cùng… không nói gì thêm nữa.

15

Chỉ còn mười ngày nữa là tôi sẽ rời đi.

Lúc đi chọn quà cho Tả Tả và Hữu Hữu, tôi tình cờ gặp một người bạn học cũ thân thiết.

Chúng tôi rủ nhau đi ăn một bữa cơm.

Không hiểu sao dạo này Hữu Hữu bám tôi dữ lắm, cứ một lúc lại gọi điện.

Ra ngoài nghe điện thoại thì tình cờ lướt qua một gã đàn ông mặt mũi đầy thịt, dáng người vuông như cái hộp.

Hắn đi được một đoạn thì đột ngột dừng lại, quay ngoắt trở lại phía tôi.

Hắn túm lấy cánh tay tôi, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Không phải là cô con nuôi nhà họ Tống đấy sao?”

Tôi giằng ra mấy cái không thoát, có chút bực bội:

“Tôi không quen anh, buông ra!”

“Hơ, không quen à?”

Hắn cười khẩy, càng tiến sát lại gần.

“Lúc ba cô sắp phá sản, suýt nữa thì gả cô cho tôi làm vợ rồi đấy, cô không biết sao?”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:

“Anh đang nói bậy gì vậy?”

Hắn hừ lạnh:

“Tôi nói bậy? Về mà hỏi lão già nhà họ Tống ấy!”

“Tiền sính lễ còn bàn xong cả rồi.”

“Đm, nếu không phải thằng Thẩm Hoài Tự nhảy vào phá rối, giờ cô đã là người của tôi rồi!”

Vừa nói, hắn vừa nhếch miệng, mặt mũi bẩn thỉu sấn tới.

“Đã gặp rồi, thì hôm nay…”

Hắn vừa định ra tay, trước mắt tôi bỗng hiện lên một bóng dáng quen thuộc.

Ngay sau đó là một cú đấm cực mạnh, khiến hắn ngã sõng soài xuống đất.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)