Chương 2 - Năm Thứ Ba Tôi Thầm Yêu Thẩm Hoài Tự

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi ngồi xổm xuống, phối hợp hôn nhẹ lên má nó một cái.

“Vậy được chưa?”

Nó ngơ ngác nhìn tôi, rồi khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười mờ nhạt, khẽ gật đầu.

Sau đó ôm lấy cổ tôi, ghé sát tai thì thầm:

“Yêu… mẹ.”

Nói xong thì đỏ mặt chạy mất.

Nói thật lòng, hai cục bông nhỏ này đáng yêu hơn ba nó nhiều.

Tôi thật sự muốn dắt cả hai đứa đi, để Thẩm Hoài Tự sống cô đơn đến già.

3

Bận rộn cả buổi chiều, tôi vẫn không thể quay về được.

Tôi định ra ngoài xem thử, biết đâu tìm được chút manh mối.

Thay đồ xong bước ra, tôi khựng lại.

Hai đứa nhỏ mặc đồ ngủ, mỗi đứa ôm một quyển truyện ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, như đang đợi ai đó.

Tôi định lên tiếng hỏi, nhưng lại không nhớ nổi tên chúng.

“Bên trái là Tả Tả, bên phải là Hữu Hữu.” Bảo mẫu bước tới, khẽ nhắc bên tai tôi.

Tả Tả bẩm sinh mắc chứng tự kỷ, Hữu Hữu cũng không có sự hồn nhiên như những đứa trẻ bình thường.

“Trước đây, dù ba có bận đến đâu, ngày nào cũng về đúng giờ kể chuyện cho tụi con ngủ.”

Hữu Hữu cẩn thận nhét quyển truyện vào tay tôi.

“Ông chủ cũng cực lắm, dỗ xong tụi nhỏ còn phải dỗ…”

Bảo mẫu nói đến đây thì bắt gặp ánh mắt tôi, liền im bặt.

Tôi nhìn lại ghế sofa, chỉ thấy đầu hai đứa nhỏ rũ xuống, đầy thất vọng.

Rõ ràng là Thẩm Hoài Tự hôm nay về muộn.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, cứng rắn bước ra cửa.

Rồi khựng lại.

Hít sâu một hơi, tôi quay lại.

Tôi ngồi xuống, xoa nhẹ khuôn mặt chúng.

“Hôm nay để chị kể chuyện cho hai đứa nha?”

4

Hai cái đầu rũ rượi lập tức ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe sáng như sao, hớn hở gật đầu lia lịa.

Chúng tự trèo lên giường, đắp chăn ngay ngắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tôi bị níu kéo đọc hết câu chuyện này đến câu chuyện khác.

Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.

Nhưng không hiểu sao, hai đứa lại càng nghe càng tỉnh.

Dần dần, mí mắt tôi đánh nhau liên tục.

Chữ trên trang sách bắt đầu nhòe đi, não cũng loạn lên.

Tôi lảm nhảm kể đến đoạn “Dê Nhỏ và Sói Xám sống hạnh phúc bên nhau” thì không thể chống đỡ nổi nữa, mệt đến mức thiếp đi.

Mơ màng giữa giấc ngủ, bỗng cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên.

Tôi cứ tưởng là giật mình trong mơ, theo bản năng trở mình, dụi mặt vào chỗ thoải mái hơn.

Cho đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dịu nhẹ, thanh mát.

Đầu óc tôi trống rỗng mất một giây, rồi lập tức tỉnh táo.

Mở mắt ra, đập vào mắt là ánh nhìn thấp thoáng ý cười của một đôi mắt đen.

Lòng bàn tay ấm nóng của Thẩm Hoài Tự xuyên qua lớp vải mỏng, lan ra nơi eo tôi.

Tôi như bị điện giật, vùng ra khỏi người anh ấy.

Giận dữ quát:

“Anh cho phép rồi mới được bế tôi à?”

Bộ vest đã cởi ra, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi.

Tay áo xắn đến khuỷu tay, cổ áo bung hai nút, để lộ xương quai xanh đầy quyến rũ.

Ngũ quan sắc sảo, góc cạnh nam tính, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ mỏi mệt.

So với tám năm trước, anh đã chín chắn và điềm đạm hơn rất nhiều.

“Thế ai mới được phép bế?”

Thẩm Hoài Tự thu lại nụ cười, tay đút túi quần, cười khẩy lạnh lùng.

“Là Hứa Diễn à?”

Tối hôm đó, có bạn học trêu Thẩm Hoài Tự rằng anh thích tôi, anh lập tức phủ nhận đầy khinh thường.

Khi tôi quay lưng bỏ đi, thì đụng phải lớp trưởng Hứa Diễn.

Anh ấy mặt đỏ rực tỏ tình với tôi, đúng lúc có vài bạn cùng lớp đi ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Họ xô chúng tôi vào phòng riêng, còn hùa nhau bắt anh ấy tỏ tình lại một lần nữa trước mặt mọi người.

Vì muốn giữ thể diện cho anh, tôi tạm thời đồng ý.

Không phủ nhận ngay lập tức, trong mắt Thẩm Hoài Tự chính là ngầm chấp nhận.

Anh bóp cằm tôi, ánh mắt u ám, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:

“Tốt nhất em đừng quên thân phận của mình.”

Tôi hất tay anh ra, cười khẩy:

“Thân phận gì? Tôi có thân phận sao? Hay là có quyền lựa chọn?”

“Thẩm Hoài Tự, tôi với anh không oán không thù, cũng chưa từng chủ động dây dưa với anh. Nếu anh đã ghét tôi như vậy, thì tại sao lại cưới tôi?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)