Chương 5 - Năm tháng bình yên

Khuôn mặt chàng thiếu niên lập tức ửng hồng, há miệng nhưng không phát ra tiếng.

Một lúc lâu sau mới tức giận nói nhỏ: “Đừng làm phiền tôi học!”

Nói xong thì tùy tiện rút một quyển sách trong ngăn bàn ra, vừa mở ra thì một tờ giấy rơi ra ngoài. Tôi vô thức nhặt lên, anh ấy vội vàng lo lắng giật lấy, động tác lớn đến mức thu hút sự chú ý của giáo viên trên bục, ngay lập tức, một cục phấn được ném tới.

“Cố Tu! Không nghe giảng thì cút ra ngoài cho tôi! Tôi ở trên bục giảng, cậu ở dưới bục chơi vui lắm à? Ra ngoài đứng phạt cho tôi!”

Thấy vậy, anh ấy còn muốn giật lại nhưng thấy giáo viên sắp tức đến tăng huyết áp, đành không cam lòng đi ra ngoài.

Trước khi đi còn hung dữ trừng mắt nhìn tôi.

Ánh mắt đó tôi hiểu, hẳn là muốn nói: Cô mà dám nhìn thì chết với tôi!

Người khác sợ anh ấy nhưng Đường Hi tôi sẽ sợ sao?

Lại không phải trên giường.

Vì thế tôi thong thả mở tờ giấy ra.

——Cô ta béo quá, thịt nhiều quá, không biết ăn gì mà béo thế.

——Nhưng trắng trẻo nõn nà.

——Ôm chắc cũng thoải mái lắm.

8

Cố Tu bị phạt đứng ngoài nhưng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, không biết đã chạy đi đâu từ sớm.

Vài tiết sau, tôi tiếp xúc với Kỷ Vũ, lớp trưởng mà Lâm Oánh Oánh ngày đêm mong nhớ.

Thanh lãnh cao quý, khéo ăn nói, lại có trách nhiệm có đảm đương, là mẫu người mà thời thanh xuân ai cũng thích.

Tôi đưa ống nghiệm qua, Lâm Oánh Oánh muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Đến khi lớp học quá ồn ào mà phải để Kỷ Vũ cúi đầu lại gần nói chuyện với tôi, ánh mắt của Lâm Oánh Oánh như sắp hóa thành một con dao.

Tôi không cố ý trả thù, cô ta đã tức đến mức nhảy dựng lên.

Không lâu sau, trong lớp xuất hiện đủ loại lời đồn đại.

——Con mập mê trai Đường Hi, vừa quyến rũ lớp trưởng, vừa quyến rũ đại ca của trường, thật không biết xấu hổ.

——Con mập chết tiệt đó học dốt kinh khủng, bị trường số Một đuổi học, chạy tiền mới chuyển đến trường số Mười Lăm*.

*Đầu truyện tác giả ghi trường số Mười Một, đoạn này ghi số Mười Lăm, không biết có phải tác giả quên rồi không.

Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nghiêm mặt đến tìm tôi.

“Đường Hi, dạo này trong lớp có một số lời đồn, chắc em cũng nghe rồi, em thành thật khai báo đi, có phải ngày thi tuyển sinh em đã gian lận không?”

“Lần sau không được như vậy nữa, em gian lận được một lần, em có thể gian lận cả kỳ thi đại học sao?”

Học sinh đồn đại thì cũng thôi nhưng giáo viên không điều tra mà cũng tin theo thì đúng là không có đạo đức nghề nghiệp.

Ánh mắt tôi sắc bén, sắc mặt lạnh xuống: “Thưa thầy, sắp có kỳ thi giữa kỳ rồi, không phải sẽ biết kết quả ngay thôi sao? Trước kỳ thi đại học còn có mười mấy kỳ thi lớn nhỏ, sao thầy lại vội vàng kết án một học sinh như vậy?”

“Thầy có biết sự không tin tưởng này sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của một đứa trẻ nghiêm trọng đến mức nào không?”

Thấy thái độ của tôi cứng rắn, chủ nhiệm lớp lập tức mềm mỏng: “Thật ra thì cái đó cũng không quan trọng, chủ yếu là không công bằng với các bạn khác, tôi thấy sau này nhóm học tập em cứ theo Cố Tu đi.”

Tôi nhìn thấy túi quà dưới bàn chủ nhiệm lớp đựng bình rượu Mao Đài thì hiểu ra nguồn cơn của vở kịch hôm nay.

Nhưng mục tiêu của tôi đến đây vốn là Cố Tu, đổi nhóm học tập ngược lại còn tiện hơn nên cũng không nói gì thêm.

Ra khỏi ngã rẽ của phòng làm việc, chàng thiếu niên vội vàng chạy tới, còn thở hổn hển: “Mụ già đó nói gì?”

Kể từ sau sự kiện tờ giấy, Cố Tu đã trốn học nhiều ngày, không biết làm sao mà lại biết tin chạy tới.

"Cô ấy bảo tôi dẫn cậu học hành cho tốt." Tôi mặt dày nói. Thiếu niên khinh thường: “Mụ già đó mới không tốt bụng như vậy, lúc đóng học phí còn dữ hơn cả xã sẽ đen...”

“Cái gì?”

“Không có gì nhưng cô cũng đâu có học giỏi?”

“Ít nhất tốt hơn cậu.”

Nói xong tôi quay về chỗ ngồi, trên đường đi, ánh mắt xung quanh hoặc đánh giá hoặc ghét bỏ nhưng khi nhìn thấy Cố Tu thì tất cả đều cúi đầu.