Chương 10 - Năm tháng bình yên
Tôi xịt loại nước hoa hoa nhài mà Cố Tu thích nhất khi trưởng thành. Tôi còn đặc biệt gọi tài xế đến đón tôi, đưa tôi đến biệt thự.
Trên đường đi, tôi vẫn đang nghĩ xem phải nói gì mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Cố Tu.
—— Tôi là vợ tương lai của cậu, nếu muốn yêu đương thì mau đến tìm tôi, dám tìm người khác thì cậu chết chắc rồi!
Có phải quá dữ dằn không?
—— Ôi ôi ôi, Cố Tu, tôi thích cậu lắm, cậu đừng thích người khác được không…
Như vậy có phải quá hèn mọn rồi không!
Nếu sau này ở bên nhau, tôi còn có địa vị trong gia đình không?
—— Cố Tu, đừng quên cậu còn nợ tôi ba mươi vạn lẻ năm hào, mỗi năm tôi sẽ tính cậu lãi suất một trăm phần trăm, cố gắng kiếm tiền đi, chưa trả hết thì đừng nghĩ đến chuyện khác.
Có phải hơi lạnh lùng không, còn cả cái lãi suất một trăm phần trăm này nữa…
Đây coi như là cho vay nặng lãi rồi.
Tôi nghĩ đến đau cả đầu, vẫn chưa nghĩ ra cuối cùng phải làm thế nào.
Không thể nào thực sự để lại cho anh ấy một chiếc giày thủy tinh được.
Mà xe đã từ từ dừng lại.
Tôi vừa đẩy cửa ra thì thấy một bàn tay lịch sự xuất hiện.
Là Kỷ Vũ.
Đôi giày của tôi thực sự không tiện lên xuống xe xong, tôi vội vàng buông ra.
Trong mắt cậu ấy thoáng hiện lên vẻ thất vọng nhưng ngay sau đó lại cười khen ngợi:
“Đường Hi, tối nay cậu thật xinh đẹp.”
Tiểu Mỹ cũng lập tức nhào tới chỗ tôi: “Hi Hi, tiên nữ à! Xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, không có cậu thì ba năm cấp ba của tớ phải sống thế nào đây!”
Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để an ủi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, có ghen tị, cũng có khinh thường.
Dù sao thì mọi người đều mặc quần áo bình thường, có người còn mặc đồng phục, ngay cả nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật là Kỷ Vũ cũng chỉ mặc một bộ vest màu be đơn giản.
Nhưng tôi không quan tâm đến cảm xúc của mọi người.
Bởi vì nhìn khắp một lượt, tôi không thấy Cố Tu đâu.
13
Tôi đến đây mà không có Cố Tu, giống như nấu mì gói không nêm gia vị, đi vệ sinh không mang giấy.
Đến đây chỉ để cô đơn.
Hơn nữa do sau khi về nhà, tôi quá tập trung vào việc làm sao để thu hút sự chú ý của Cố Tu nên quên mất đây là sinh nhật của lớp trưởng.
Mọi người đều đưa quà cho người hầu cất đi, tôi chỉ có thể xấu hổ lùi lại hai bước.
“Ồ, chỉ nhớ đến việc ăn mặc thôi à, đến chúc mừng sinh nhật người khác mà không mang theo một món quà nào, thật là vô học!”
Tôi nhìn Lâm Oánh Oánh cũng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lam, khó chịu vô cùng.
Sao ở đâu cũng có cô ta vậy?!
Đến nước này rồi, không chỉnh đốn cô ta một chút, tôi không an tâm mà đi được.
Đi giày cao gót, sải bước đến trước mặt Kỷ Vũ, tôi lấy chìa khóa xe trong túi xách ra, nắm lấy tay cậu ấy rồi đặt vào.
Sau đó kéo tay Kỷ Vũ lắc lắc trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Lâm Oánh Oánh, cố ý nói lớn: “Kỷ Vũ, đây là quà sinh nhật cho cậu, chỉ là chút quà nhỏ, không đáng là bao.”
“Tôi không nhìn nhầm chứ, đó là chìa khóa xe Mercedes...”
“Giá trị hơn trăm vạn...”
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người, tôi không khỏi có chút hối hận.
Chỉ là mấy ngày trước sao cổ phiếu kiếm được chút tiền nên hơi lâng lâng, cộng thêm Cố Tu khiến tôi ức chế quá nên mới làm ra chuyện bốc đồng như vậy.
Nhưng nhìn thấy mọi người há hốc mồm, đặc biệt là vẻ mặt tức giận đến mức có thể tự bốc cháy của Lâm Oánh Oánh…
Tôi lại thấy sướng không chịu nổi. Thôi thôi, ngàn vàng khó mua được niềm vui của tôi.
Nhưng khóe mắt lại liếc thấy thiếu niên mặt mày u ám đứng ở cửa.
Thấy tôi nhìn sang, thiếu niên quay người bỏ đi.
Tôi vội đuổi theo nhưng bị Kỷ Vũ kéo lại, “Đường Hi, thật ra tôi cũng thích cậu, tôi sẽ cố gắng cùng cậu thi vào trường A.”
Gọi là cũng là sao?
Tại sao lại dùng cũng?
Nhìn lại biểu cảm như vừa ăn phải đường của đám bạn học xung quanh, tôi kinh hoàng phát hiện ra rằng…