Chương 9 - Hồi Ức Tuổi Mười Sáu - Năm Tháng Bị Lãng Quên
[9]
Vài ngày sau, thái độ của Chu Kỳ đối với tôi đột nhiên trở nên cực kỳ nhiệt tình. Không tính đến chuyện sinh hoạt vợ chồng cuồng nhiệt hơn, mỗi ngày khi rời khỏi công ty thì xe của Chu Kỳ đều đã ở dưới tầng đợi tôi.
Cứ như là tất cả lại trở về năm mười tám tuổi.
Chúng tôi của khi ấy, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành và nồng cháy.
Tôi không ngừng suy đoán trong lòng, cuối cùng nói với Chu Kỳ:
「Thực ra anh không cần cảm thấy áy náy, khi đó chúng ta cách nhau cả nửa vòng Trái đất, cho dù anh biết cũng chẳng thể làm được gì.」
Nụ cười trên môi anh ta chợt biến mất.
Chu Kỳ hít một hơi thật sâu:
「Anh không phải là đang bù đắp cho em. Ôn Từ, em là vợ anh, chúng ta kết hôn được hơn một năm, trạng thái hôn nhân như thế này mới là bình thường.」
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại của Chu Kỳ đang để trên chốc xe đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Tô Dư.
Hiếm khi thấy Chu Kỳ vậy mà lại không thèm để ý đến.
Tôi hỏi anh ta:
「Tô Dư sao rồi?」
Chu Kỳ cười giễu cợt:
「Có liên quan gì đến anh? Dù sao thì người muốn chăm sóc cô ấy có rất nhiều, cũng chẳng thiếu người như anh.」
Tôi nghĩ nếu như lúc này Chu Kỳ nhìn vào gương chiếu hậu của xe, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra thứ được phản chiếu trong đó là ánh mắt đầy sự ghen tuông của mình.
Rất nhanh sau đó, tôi cũng tìm được lí do vì sao.
Cuối tháng, tôi đến thăm một vị trưởng bối đang nằm viện, tình cờ ông ấy lại ở cùng bệnh viện với Tô Dư.
Lúc đi ngang qua cửa phòng cô ta, tôi thấy Tô Dư đang mặc bộ đồ bệnh nhân ngồi trên giường, đôi bàn tay gầy guộc trơ xương một lần rồi lại một lần không ngừng bấm số.
Bên giường bệnh là một thiếu niên đội mũ lưỡi trai đen.
Ánh mắt u ám của cậu ta liếc nhìn tôi rồi lại dịu dàng nói với Tô Dư:
「Đừng gọi nữa, dù sao thì anh ta cũng đã kết hôn rồi, cuối cùng phải về ở bên vợ mình chứ.」
「Dư Dư, em còn có anh.」
Tô Dư như không nghe thấy, chỉ tiếp tục bấm điện thoại gọi cho Chu Kỳ, vừa rơi nước mắt vừa nghẹn ngào:
「Đừng bỏ mặc em, Chu Kỳ, anh nói đoạn đường cuối cùng này sẽ ở bên em.」
Tôi thừa nhận, trong khoản khắc đó, tôi thật sự ghen tỵ với cô ta,
Bởi vì cuộc sống của tôi luôn đi theo một quỹ đạo nhất định, trước giờ đều không được lựa chọn bất cứ thứ gì.
Khi về đến nhà, Chu Kỳ đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tôi thuận miệng nói:
「Hôm nay em nhìn thấy Tô Dư, hình như cô ấy lại gầy đi rồi.」
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nhất thời trở nên nghiêm túc:
「Vì sao em lại đi tìm cô ấy?」
Ánh mắt ấy sắc nhọn như dao, trong nhất thời khiến tôi bừng tỉnh từ ảo mộng.
Tôi cười mỉa mai:
「Đừng khẩn trương như vậy, em không làm phiền cô ấy đâu, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.」
「… Anh không có ý đó.」, Chu Kỳ nói, nhưng ánh mắt của anh ta là cố ý lẩn tránh ánh mắt của tôi .
Có lẽ là muốn bù đắp cho tôi mà Chu Kỳ đã đề nghị tháng sau vào ngày sinh nhật tôi thì cả hai sẽ ra ngoài hẹn hò.
「Đi xem phim lúc 12 giờ đêm, sau đó cùng nhau tới bờ biển ngắm bình minh.」
Vốn dĩ tôi nên từ chối, nhưng anh ta nhìn tôi chăm chăm như vậy, lại thêm kế hoạch Chu Kỳ đề ra, vô tình lại giống với sinh nhật tuổi mười sáu chúng tôi đã cùng trải qua.
Lúc ấy tôi bị buộc đến mức gần như ngạt thở.
Chu Kỳ cho dù không biết tôi xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của tôi không được tốt, vậy nên lúc nửa đêm đã gõ cửa sổ và dẫn tôi trốn ra ngoài.
Chúng tôi cùng nhau xem hai bộ phim, là [Tình đầu ngây ngô] và [Kỳ nghỉ hè ở Roma]
Sau khi bộ phim kết thúc, phía chân trời đã điểm sương trắng, Chu Kỳ lái xe chở tôi trên con đường quốc lộ ven biển, cuối cùng dừng lại bên mép vực, dưới ánh nắng chớm vàng của mặt trời đang dần ló dạng từ biển, anh tỏ tình với tôi.
Nhưng đó đã là chuyện của rất lâu về trước. Lâu tới nỗi Chu Kỳ nhất định đưa tôi đi thực hiện lại một lần những chuyện ấy mới có thể nhặt nhạnh lại từng mảnh ký ức rời rạc trong tôi.
Cho nên tôi đã đồng ý.
Tôi nói:「Được.」
Giống hệt như buổi đêm năm mười sáu tuổi đó.
Vài ngày sau, thái độ của Chu Kỳ đối với tôi đột nhiên trở nên cực kỳ nhiệt tình. Không tính đến chuyện sinh hoạt vợ chồng cuồng nhiệt hơn, mỗi ngày khi rời khỏi công ty thì xe của Chu Kỳ đều đã ở dưới tầng đợi tôi.
Cứ như là tất cả lại trở về năm mười tám tuổi.
Chúng tôi của khi ấy, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành và nồng cháy.
Tôi không ngừng suy đoán trong lòng, cuối cùng nói với Chu Kỳ:
「Thực ra anh không cần cảm thấy áy náy, khi đó chúng ta cách nhau cả nửa vòng Trái đất, cho dù anh biết cũng chẳng thể làm được gì.」
Nụ cười trên môi anh ta chợt biến mất.
Chu Kỳ hít một hơi thật sâu:
「Anh không phải là đang bù đắp cho em. Ôn Từ, em là vợ anh, chúng ta kết hôn được hơn một năm, trạng thái hôn nhân như thế này mới là bình thường.」
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại của Chu Kỳ đang để trên chốc xe đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Tô Dư.
Hiếm khi thấy Chu Kỳ vậy mà lại không thèm để ý đến.
Tôi hỏi anh ta:
「Tô Dư sao rồi?」
Chu Kỳ cười giễu cợt:
「Có liên quan gì đến anh? Dù sao thì người muốn chăm sóc cô ấy có rất nhiều, cũng chẳng thiếu người như anh.」
Tôi nghĩ nếu như lúc này Chu Kỳ nhìn vào gương chiếu hậu của xe, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra thứ được phản chiếu trong đó là ánh mắt đầy sự ghen tuông của mình.
Rất nhanh sau đó, tôi cũng tìm được lí do vì sao.
Cuối tháng, tôi đến thăm một vị trưởng bối đang nằm viện, tình cờ ông ấy lại ở cùng bệnh viện với Tô Dư.
Lúc đi ngang qua cửa phòng cô ta, tôi thấy Tô Dư đang mặc bộ đồ bệnh nhân ngồi trên giường, đôi bàn tay gầy guộc trơ xương một lần rồi lại một lần không ngừng bấm số.
Bên giường bệnh là một thiếu niên đội mũ lưỡi trai đen.
Ánh mắt u ám của cậu ta liếc nhìn tôi rồi lại dịu dàng nói với Tô Dư:
「Đừng gọi nữa, dù sao thì anh ta cũng đã kết hôn rồi, cuối cùng phải về ở bên vợ mình chứ.」
「Dư Dư, em còn có anh.」
Tô Dư như không nghe thấy, chỉ tiếp tục bấm điện thoại gọi cho Chu Kỳ, vừa rơi nước mắt vừa nghẹn ngào:
「Đừng bỏ mặc em, Chu Kỳ, anh nói đoạn đường cuối cùng này sẽ ở bên em.」
Tôi thừa nhận, trong khoản khắc đó, tôi thật sự ghen tỵ với cô ta,
Bởi vì cuộc sống của tôi luôn đi theo một quỹ đạo nhất định, trước giờ đều không được lựa chọn bất cứ thứ gì.
Khi về đến nhà, Chu Kỳ đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tôi thuận miệng nói:
「Hôm nay em nhìn thấy Tô Dư, hình như cô ấy lại gầy đi rồi.」
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nhất thời trở nên nghiêm túc:
「Vì sao em lại đi tìm cô ấy?」
Ánh mắt ấy sắc nhọn như dao, trong nhất thời khiến tôi bừng tỉnh từ ảo mộng.
Tôi cười mỉa mai:
「Đừng khẩn trương như vậy, em không làm phiền cô ấy đâu, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.」
「… Anh không có ý đó.」, Chu Kỳ nói, nhưng ánh mắt của anh ta là cố ý lẩn tránh ánh mắt của tôi .
Có lẽ là muốn bù đắp cho tôi mà Chu Kỳ đã đề nghị tháng sau vào ngày sinh nhật tôi thì cả hai sẽ ra ngoài hẹn hò.
「Đi xem phim lúc 12 giờ đêm, sau đó cùng nhau tới bờ biển ngắm bình minh.」
Vốn dĩ tôi nên từ chối, nhưng anh ta nhìn tôi chăm chăm như vậy, lại thêm kế hoạch Chu Kỳ đề ra, vô tình lại giống với sinh nhật tuổi mười sáu chúng tôi đã cùng trải qua.
Lúc ấy tôi bị buộc đến mức gần như ngạt thở.
Chu Kỳ cho dù không biết tôi xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của tôi không được tốt, vậy nên lúc nửa đêm đã gõ cửa sổ và dẫn tôi trốn ra ngoài.
Chúng tôi cùng nhau xem hai bộ phim, là [Tình đầu ngây ngô] và [Kỳ nghỉ hè ở Roma]
Sau khi bộ phim kết thúc, phía chân trời đã điểm sương trắng, Chu Kỳ lái xe chở tôi trên con đường quốc lộ ven biển, cuối cùng dừng lại bên mép vực, dưới ánh nắng chớm vàng của mặt trời đang dần ló dạng từ biển, anh tỏ tình với tôi.
Nhưng đó đã là chuyện của rất lâu về trước. Lâu tới nỗi Chu Kỳ nhất định đưa tôi đi thực hiện lại một lần những chuyện ấy mới có thể nhặt nhạnh lại từng mảnh ký ức rời rạc trong tôi.
Cho nên tôi đã đồng ý.
Tôi nói:「Được.」
Giống hệt như buổi đêm năm mười sáu tuổi đó.