Chương 7 - Sự Thật - Năm Tháng Bị Lãng Quên
[7]
Tôi cho trợ lý đi điều tra một vài thứ về Tô Dư.
Cũng không khác gì mấy so với tưởng tượng của tôi, hoàn cảnh Tô Dư bất hạnh, không được ba mẹ yêu thương, ngày tháng trôi qua rất cùng cực, mà Chu Kỳ lại chính là tia sáng duy nhất trong cuộc đời của cô ta.
Nếu như không có Chu Kỳ ra tay giúp đỡ, với khả năng của Tô Dư có lẽ đến cả chi phí điều trị u.n.g t.h.ư cũng không thể trả nổi.
Thế nên tôi liền bảo trợ lý gửi cho cô ta một khoản tiền dưới danh nghĩa của người nhà.
Không cho Tô Dư vào công ty của mình làm việc, đó là giới hạn cuối cùng của cuộc hôn nhân này mà có c.h/ế.t tôi cũng phải giữ lại.
Chỉ là tôi không ngờ được chuyện này vẫn bị Chu Kỳ phát hiện.
Buổi tối hôm ấy khi tôi về tới nhà, vừa mới bật đèn lên đã thấy anh ta đứng cách vài bước ở cửa lối vào, gương mặt không chút biểu cảm mà nhìn tôi.
Tôi có hơi bất ngờ nên lên tiếng hỏi:
「Hôm nay sao anh về sớm vậy?」
Câu trả lời tôi nhận lại được là chiếc thẻ ngân hàng bất ngờ bị ném tới, cứa ngang qua khóe mắt tôi.
Cơn đau nhẹ truyền từ thái dương, sau đó lớn dần lên, thậm chí đến đầu ngón tay tôi cũng co quắp lại.
Chu Kỳ bước tới tới trước mặt tôi, một tay anh ta siết chặt cổ tay tôi, trong giọng nói mang theo sự tức giận:
「Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, hà cớ gì mà em còn bất mãn nữa, lại còn muốn lấy tiền để làm nhục một người sắp c.h/ế.t sao?」
「Em không…」
「Ôn Từ, em từ nhỏ đã được sống trong gia đình giàu sang hạnh phúc, ra nước ngoài học trường tốt nhất, sau khi về nước thì lại vào ngay công ty nhà mình làm việc. Anh chia tay với cô ấy, rồi cầu hôn em, cả quãng đường cứ thuận buồm xuôi gió như vậy đi đến ngày hôm nay, em thứ gì cũng không thiếu, nhưng cô ấy thì chẳng có gì cả! Làm nhục cô ấy, có thế khiến em cao quý hơn hả?」
Tôi nhắm mắt lại.
Vô số cảnh tượng trong quá khứ lướt qua tâm trí tôi, hệt như một đoạn phim rời rạc.
「Chu Kỳ.」
Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm chế được mà hơi run run:
「Anh không thể nói như vậy với em.」
Anh không thể.
Chu Kỳ buông tay tôi ra, lùi lại phía say một bước rồi nhìn vào mắt tôi, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại của anh ta lại vang lên tiếng chuông. Màn hình hiện ra tên của Tô Dư.
Sắc mặt của Chu Kỳ hơi đổi, sau đó anh ta không chút do dự mà đi lướt qua người tôi, mở cửa đi ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, đưa tay chạm nhẹ vào vết thương khóe mắt.
Càng đau hơn rồi.
Tôi cho trợ lý đi điều tra một vài thứ về Tô Dư.
Cũng không khác gì mấy so với tưởng tượng của tôi, hoàn cảnh Tô Dư bất hạnh, không được ba mẹ yêu thương, ngày tháng trôi qua rất cùng cực, mà Chu Kỳ lại chính là tia sáng duy nhất trong cuộc đời của cô ta.
Nếu như không có Chu Kỳ ra tay giúp đỡ, với khả năng của Tô Dư có lẽ đến cả chi phí điều trị u.n.g t.h.ư cũng không thể trả nổi.
Thế nên tôi liền bảo trợ lý gửi cho cô ta một khoản tiền dưới danh nghĩa của người nhà.
Không cho Tô Dư vào công ty của mình làm việc, đó là giới hạn cuối cùng của cuộc hôn nhân này mà có c.h/ế.t tôi cũng phải giữ lại.
Chỉ là tôi không ngờ được chuyện này vẫn bị Chu Kỳ phát hiện.
Buổi tối hôm ấy khi tôi về tới nhà, vừa mới bật đèn lên đã thấy anh ta đứng cách vài bước ở cửa lối vào, gương mặt không chút biểu cảm mà nhìn tôi.
Tôi có hơi bất ngờ nên lên tiếng hỏi:
「Hôm nay sao anh về sớm vậy?」
Câu trả lời tôi nhận lại được là chiếc thẻ ngân hàng bất ngờ bị ném tới, cứa ngang qua khóe mắt tôi.
Cơn đau nhẹ truyền từ thái dương, sau đó lớn dần lên, thậm chí đến đầu ngón tay tôi cũng co quắp lại.
Chu Kỳ bước tới tới trước mặt tôi, một tay anh ta siết chặt cổ tay tôi, trong giọng nói mang theo sự tức giận:
「Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, hà cớ gì mà em còn bất mãn nữa, lại còn muốn lấy tiền để làm nhục một người sắp c.h/ế.t sao?」
「Em không…」
「Ôn Từ, em từ nhỏ đã được sống trong gia đình giàu sang hạnh phúc, ra nước ngoài học trường tốt nhất, sau khi về nước thì lại vào ngay công ty nhà mình làm việc. Anh chia tay với cô ấy, rồi cầu hôn em, cả quãng đường cứ thuận buồm xuôi gió như vậy đi đến ngày hôm nay, em thứ gì cũng không thiếu, nhưng cô ấy thì chẳng có gì cả! Làm nhục cô ấy, có thế khiến em cao quý hơn hả?」
Tôi nhắm mắt lại.
Vô số cảnh tượng trong quá khứ lướt qua tâm trí tôi, hệt như một đoạn phim rời rạc.
「Chu Kỳ.」
Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm chế được mà hơi run run:
「Anh không thể nói như vậy với em.」
Anh không thể.
Chu Kỳ buông tay tôi ra, lùi lại phía say một bước rồi nhìn vào mắt tôi, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại của anh ta lại vang lên tiếng chuông. Màn hình hiện ra tên của Tô Dư.
Sắc mặt của Chu Kỳ hơi đổi, sau đó anh ta không chút do dự mà đi lướt qua người tôi, mở cửa đi ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, đưa tay chạm nhẹ vào vết thương khóe mắt.
Càng đau hơn rồi.