Chương 3 - Bí mật nhỏ - Năm Tháng Bị Lãng Quên

[3]

Sau khi tôi về nhà, một nửa số hành lý vẫn còn bày ra trong phòng ngủ.

Tôi cất từng bộ quần áo lại vào tủ, khi lấy tới chiếc túi đựng đồ vệ sinh cá nhân thì động tác của tôi chợt ngừng lại.

Trong đó có một chiếc máy cạo râu, xem qua có phần đã cũ, màu xanh da trời tươi sáng, không giống như thứ Chu Kỳ đã mua.

Vậy người tặng là ai, đáp án đã rõ ràng không cần nói cũng biết được.

Tôi nhìn chăm chăm nó một lúc lâu, sau đó trả lại vào ngăn kéo tủ.

Mãi đến khi trời tối thì Chu Kỳ mới trở về.

Trong ánh mắt anh ấy là tơ máu đỏ ngầu, đuôi mắt cũng có chút đỏ, nét mặt mờ mịt thất thần.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh:

「Vé máy bay và khách sạn em đều hủy cả rồi.」

「Ừm.」

「Còn về phần ba mẹ, cuối tuần về nói với họ một tiếng, còn những thứ định mua về cho họ lần này không mua được, lần sau ra nước ngoài sẽ mua nhiều hơn chút.」

Thực sự tôi chỉ là bình tĩnh trao đổi với Chu Kỳ về việc xử lý hậu quả của việc chuyến đi bị dừng đột ngột lần này, thế nhưng bỗng nhiên anh ấy lại tức giận.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ngữ điệu vô cùng không vui:

「Chút chuyện nhỏ này mà em cũng phải nói với anh, không tự mình giải quyết được sao?」

Tôi sững người mất vài giây.

Không biết vì sao tôi lại nhớ về rất nhiều năm về trước, khi chúng tôi mới bắt đầu ở bên nhau.

Khi đó chúng tôi học cùng một trường, nhưng lại khác lớp.

Tôi bị một nhóm nữ sinh trong lớp làm phiền, thế nên tôi liền nghĩ cách liên hệ với phụ huynh của bọn họ, kết quả khiến họ càng thêm ghi hận trong lòng, đến lúc tan học thì chặn tôi lại trong phòng thiết bị.

Bởi vì từ nhỏ tôi đã được rèn giũa tính cách, đã quen với việc tự mình giải quyết mọi chuyện, vậy nên những điều này tôi đều không nói cho Chu Kỳ biết.

Nhưng anh ấy vẫn đuổi kịp đến đó, thay tôi giải quyết đám nữ sinh kia, sau đó anh quay đầu lại nổi giận với tôi:

「Vì sao gặp chuyện không nói với anh?」

「Một mình em cũng giải quyết được mà.」

「Nhưng anh là bạn trai của em.」

Lúc đó, anh vẫn còn là thiếu niên Chu Kỳ lửa giận bừng bừng nói ra những lời ấy, liên tiếp nửa tháng sau, ngay cả tiết tự học anh ấy cũng chạy tới lớp trông chừng tôi.

Sau đó Chu Kỳ dùng cả một khoảng thời gian dài, từng chút từng chút một thay đổi suy nghĩ của tôi, khiến tôi có chuyện gì cũng vô thức muốn chia sẻ hết với anh ấy, mỗi khi làm gì cũng nói với anh một tiếng.

Vậy mà hiện tại, anh lại bảo tôi rằng...

Chút chuyện nhỏ thế này cũng nói với anh, em không tự mình giải quyết được hay sao?