Chương 18 - Năm Ngày Để Giải Thoát

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

18

Giọng nói máy móc từng bênh vực cô — không biết sau này còn được nghe lại không.

Đoạn Hữu Thịnh tiếp lời: “Em thật lòng tiếp cận anh sao? Hay chỉ vì… muốn sống tiếp?”

Ninh Lê bỗng nhớ lại kiếp trước.

Kiếp trước cô là một đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương.

Họ sinh ra cô nhưng chẳng hề chăm sóc, ngày ngày nguyền rủa cô chết đi.

Đặc biệt là sau khi có em trai, họ cấm cô ăn cơm, giữa mùa đông lạnh lẽo đuổi cô ra khỏi nhà là chuyện bình thường.

Sau đó, cô đọc được một quyển tiểu thuyết.

Nam phụ trong truyện khiến cô cảm động.

Anh ấy yêu Cù Điềm say đắm, âm thầm bảo vệ cô ấy suốt nhiều năm, cuối cùng vẫn không được đáp lại.

Thậm chí, sau khi cha mẹ gặp tai nạn, người anh yêu rời đi, anh chịu đựng nỗi đau mất mát kép.

Cái kết của anh là quỳ gối dưới mưa cả đêm, bị mưa xối đến bất tỉnh rồi qua đời trong cô độc.

Cô thương anh, muốn giúp anh biết rằng trên đời vẫn còn người yêu anh.

Muốn anh can đảm sống tiếp, mạnh mẽ và ấm áp hơn.

Cô khóc vì anh từng đêm, cũng khóc vì chính mình.

Nên sau khi bị tai nạn, phản xạ đầu tiên của cô không phải sợ chết, mà là… liệu có thể gặp được anh dưới địa ngục không?

Kết quả là cô không xuống địa ngục, mà lại thực sự được ở bên cạnh anh, giúp anh che gió chắn mưa, mang đến cho anh ánh sáng.

Ninh Lê cười tự giễu: “Giờ thì còn quan trọng gì nữa chứ?”

Đoạn Hữu Thịnh cúi đầu.

Đúng thật… không còn quan trọng nữa rồi.

Ninh Lê nhìn đồng hồ: “Bạn trai tôi đến đón rồi, tôi phải đi.

Hy vọng từ nay về sau, chúng ta không bao giờ gặp lại.”

Trước khi rời khỏi, cô dừng bước, nhún vai: “Quên nói với anh — ngày hệ thống thoát khỏi cơ thể tôi, nó cũng xóa sạch hết tình cảm tôi từng có với anh.

Giờ đây, anh đối với tôi… chỉ là một người lạ có quá khứ chung.”

Đoạn Hữu Thịnh đứng lặng tại chỗ, bất động rất lâu, sau đó bật khóc thành tiếng.

Giường bệnh của anh gần cửa sổ.

Anh có thể nhìn thấy một chiếc Rolls Royce đang đậu phía dưới.

Ninh Lê chạy xuống, như cánh bướm nhào vào lòng người đàn ông kia, cả hai hôn nhau say đắm.

Không biết có phải ảo giác không, mà Hạo Tư Dụ còn liếc lên phòng bệnh với ánh mắt đầy thách thức.

Ngày Hạo Tư Dụ và Ninh Lê kết hôn, hôn lễ náo nhiệt vô cùng.

Họ bao trọn tầng 28 của một khách sạn lớn.

Hầu hết những nhân vật quyền lực ở Kinh Đô đều có mặt.

Ninh Lê mặc bộ áo cưới phượng bào lộng lẫy mất hai năm để hoàn thành, trị giá hàng trăm triệu — khí chất cao quý ngời ngời.

Hạo Tư Dụ trước đây không chắc giữa anh và Ninh Lê có duyên phận gì không,

nhưng anh luôn nghĩ, nếu một ngày anh kết hôn, cô dâu nhất định phải là Ninh Lê.

Vì vậy, anh đã chuẩn bị sẵn lễ phục cưới từ sớm.

Ở nơi này, Ninh Lê cảm nhận được sự yêu thương từ ba mẹ Hách.

Họ chỉ có một người con trai là Hạo Tư Dụ, sau khi thất lạc con thì không sinh thêm nữa, nhiều năm qua luôn cố gắng tìm lại con trai đã mất.

Dù biết Ninh Lê từng có một mối tình năm năm, họ chỉ cảm thấy xót xa thay cho cô, cho rằng cô đã đặt tình cảm sai chỗ.

Mẹ Hách nói: “Tư Dụ từng kể với chúng tôi rằng chính con đã cứu nó.

Lê Lê, bác thật lòng cảm ơn con, cảm ơn con đã đồng ý gả cho nó.

Nghe Tư Dụ nói con chưa ký giấy nhận cổ phần công ty, bác đã mang toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng về rồi,từ nay về sau, tất cả người của nhà họ Hạo đều là nhân viên của con.”

Ninh Lê kinh ngạc nhìn Hạo Tư Dụ, anh nhẹ nhàng siết lấy tay cô an ủi: “Nhận đi, đây là truyền thống nhà họ Hạo.

Cưới vợ rồi, tiền đều giao cho vợ quản.”

Ba Hách mặc trường sam, tinh thần phấn chấn khoe khắp nơi về con dâu: “Đây là con dâu tôi, xinh chưa?

Con trai nhà các ông chắc không có phúc như con tôi đâu, phải bám dai lắm mới theo đuổi được đấy.”

“Tôi nói rõ luôn nhé — Ninh Lê không chỉ là con dâu nhà họ Hạo,

mà còn là ân nhân cứu mạng của cả nhà này.

Ai dám ức hiếp nó, chính là đối đầu với tôi.”

Giờ lành đến, Hạo Tư Dụ và Ninh Lê tay trong tay, mỉm cười bước lên lễ đài.

“Không được gả!”

Cánh cửa đại sảnh bỗng bị đẩy tung, tiếng hét của Đoạn Hữu Thịnh vang dội khiến cả hội trường quay đầu nhìn.

Khách sạn có rất nhiều nhân viên an ninh, nhưng chẳng ai dám tiến lên.

Chỉ vì trên người Đoạn Hữu Thịnh đầy bom —

vòng quanh ngực một vòng, hai chân cũng quấn dây kích nổ,

mọi người hoảng loạn bỏ chạy, còn anh ta chỉ dán mắt về phía lễ đài, nơi Ninh Lê đang được Hạo Tư Dụ che chở — như thể cả thế giới chỉ còn cô.

Chốc lát, trong hội trường chỉ còn lại Ninh Lê và những người nhà họ Hạo không chịu rời đi.

“Cho em một cơ hội cuối cùng,” Đoạn Hữu Thịnh cười méo mó, ánh mắt loạn thần:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)