Chương 6 - Năm Ngày Để Cứu Vãn Cuộc Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trước mặt Hạ Thâm là hàng loạt chai rượu rỗng, chiến hữu ngồi bên cạnh khuyên nhủ:

“Ly hôn rồi thì đi tìm Tần Thư Ngữ làm lại từ đầu chứ sao.”

Anh chỉ lạnh mặt đáp:

“Tôi và Tần Thư Ngữ đã kết thúc từ lâu rồi.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với Thịnh Đường vì cô ta.”

“Vậy lần nào cậu cũng đứng ra bênh cô ta là sao?”

Chiến hữu hỏi dồn.

Video dừng lại ở biểu cảm sững người của Hạ Thâm.

Tôi khẽ nhếch môi.

Hạ Thâm, ngay cả lòng mình anh cũng nhìn không rõ ư?

Linh Song lại gửi tin đến:

“Rõ ràng anh ta đã yêu cậu từ lâu rồi mà.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Khoảnh khắc mở cửa, hơi thở tôi khựng lại.

Người đàn ông trong đoạn video kia, giờ đang đứng ngay trước mặt tôi, quân phục còn đọng sương đêm trên cầu vai.

Chương 8

Anh cất giọng khàn khàn hỏi:

“Có thể vào ngồi một lát không?”

Tôi vẫn nghiêng người nhường lối để anh bước vào.

Ánh mắt anh quét một vòng quanh căn phòng ký túc 40 mét vuông.

Dừng lại nơi chậu sen đá bên bệ cửa sổ và chiếc đèn bàn ánh vàng đặt trên bàn học, ánh nhìn thoáng ngẩn ngơ.

Không gian ấm cúng nơi đây, hoàn toàn đối lập với sự lạnh lẽo, cứng nhắc của khu nhà gia đình trong quân khu.

Tôi chưa từng nói với anh, thật ra tôi rất ghét cái bầu không khí vô hồn đó.

Tôi đặt cốc nước trước mặt anh, đi thẳng vào chủ đề:

“Anh đến vì chuyện đơn ly hôn?”

Ngón tay anh run nhẹ:

“Anh… không định ly hôn.”

“Nhưng tôi muốn.”

Giọng tôi bình tĩnh, không gợn sóng.

Hạ Thâm siết chặt chiếc cốc:

“Chuyện đứa bé… anh biết rồi.

Xin lỗi. Nếu lúc đó anh biết…”

“Cho dù đứa bé còn sống,”

Tôi ngắt lời anh,

“anh nghĩ anh có thể cho nó một mái nhà thế nào?

Chỉ cần Tần Thư Ngữ gọi một cuộc, chẳng phải anh vẫn sẽ bỏ rơi mẹ con tôi sao?”

Anh vừa định nói, thì điện thoại sáng lên —

Tần Thư Ngữ gọi đến.

Nhìn ánh mắt giễu cợt của tôi, lần đầu tiên… anh nhấn từ chối cuộc gọi.

Nhưng anh không nhận ra — hành động này… đã quá muộn rồi.

“Anh đã suy nghĩ nghiêm túc.”

Giọng anh khàn đặc.

“Sau này sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến Tần Thư Ngữ nữa.

Anh biết rõ ai mới là vợ của mình.”

“Điều anh nên suy nghĩ là cách kiểm soát truyền thông hậu ly hôn, và ảnh hưởng đến quân khu khi hai nhà chấm dứt liên hôn.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

“Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là mối liên kết vì lợi ích.

Giờ buông tay, không phải nên cảm thấy may mắn sao?”

Những lời sắc lạnh này, vốn không giống tôi của trước kia.

Nhưng từ lúc đứa trẻ không còn…

Con người mềm mỏng của tôi cũng đã chôn vùi trong trại huấn luyện đó rồi.

Tôi đứng dậy, mở cửa:

“Đội trưởng Hạ, mời về cho.”

Chương 9

Sau khi anh rời đi, tôi nghe nói anh đến quán bar của lực lượng đồn trú tại Đức.

Chiến hữu hỏi chuyện tôi, nhắc đến mối si tình năm xưa của anh dành cho Tần Thư Ngữ, Hạ Thâm chỉ im lặng.

“Không lẽ… cậu thật sự yêu vợ mình rồi?”

Chiến hữu say ngà ngà hỏi.

Câu nói ấy như một tiếng sét đánh giữa trời quang.

Hạ Thâm nhớ đến cảm giác an tâm mỗi lần trở về từ diễn tập đều thấy tôi chờ trước cửa.

Nhớ đến những lần phát hiện tôi vụng về học nấu món quê anh mà anh lại bí mật vui mừng.

Đến lúc này anh mới chậm rãi ý thức được — thứ tình cảm ấy đã bén rễ từ lâu.

Đêm đó, chiếc xe của anh lại dừng dưới khu ký túc của tôi.

Mưa lớn đập lên cửa kính, tiếng rơi dày đặc.

Vệ binh gọi đến báo Tần Thư Ngữ giả bệnh tái phát, còn làm loạn đòi tuyệt thực.

Anh chỉ nhạt giọng đáp:

“Để quân y xử lý.”

Cúp máy, anh lật lại lịch sử trò chuyện của chúng tôi.

Từ lúc hẹn gặp qua người quen, đến ngày tôi gửi cho anh mẫu váy cưới mình thích.

Anh hồi đáp rất ít.

Váy cưới và hoa cưới… không có bất kỳ thứ gì theo ý tôi.

Mãi về sau, anh mới nhận ra —

Cả hôn lễ ấy, thứ thuộc về tôi… chẳng có lấy một phần.

Trong đêm mưa như trút, một chiếc xe quân dụng dừng dưới ký túc.

Tạ Tinh Lâm bước xuống, che dù rất tự nhiên.

Hạ Thâm chợt nhớ đến lời chiến hữu:

vị chỉ huy lực lượng gìn giữ hòa bình ấy hình như đang theo đuổi Thịnh Đường.

Cảm giác nguy cơ chưa từng có khiến anh lao vào tòa nhà.

Đúng lúc thấy Tạ Tinh Lâm thành thục bấm mật mã cửa.

Khi gõ cửa, tôi mở ra thì hơi sững người.

Toàn thân Hạ Thâm ướt sũng:

“Ký túc chỗ đóng quân đang sửa chữa.”

Tôi nghiêng người để anh bước vào.

Tạ Tinh Lâm đứng dậy, cầm mũ quân đội:

“Kế hoạch tác chiến đã gửi, ba ngày nữa gặp lại ở diễn tập chung.”

Sau khi Tạ Tinh Lâm rời đi, Hạ Thâm khàn giọng hỏi:

“Có thuốc hạ sốt không?”

Tôi đưa hộp thuốc:

“Anh nghỉ tạm trên sofa.”

Thuốc ngấm, anh ngủ sâu.

Tôi thu dọn tài liệu diễn tập, tiện tay kéo chăn đắp cho anh.

Trong cơn mê, anh mơ hồ lẩm nhẩm:

“Đã móc ngoéo rồi… nói sẽ bảo vệ…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)