Chương 5 - Năm Năm Trốn Chạy Ngày Tết
“Dì Hai, gấp cái gì chứ? Tôi với anh Đỗ còn chưa thành mà, thành rồi dì lấy lợi cũng chưa muộn.
Hay là anh Đỗ có vấn đề gì nên dì mới sốt ruột vậy? Không phải chứ? Không phải thật chứ?”
Không phải tôi nghĩ nhiều. So với mấy người dì Hai từng giới thiệu trước đây, điều kiện của Đỗ Thắng đúng là cao hơn hẳn một bậc.
Tôi không hiểu Đỗ Thắng, nhưng tôi quá hiểu dì Hai rồi.
Nếu Đỗ Thắng là người bình thường, dì ta đã chạy sang nhà khác giới thiệu để lấy bao lì xì to hơn từ lâu rồi.
Một sợi dây chuyền với một cái áo thì làm sao đủ để bịt miệng bà ta?
“Anh Đỗ, nói thẳng với nhau cho rõ ràng đi. Với ấn tượng hôm nay tôi để lại cho anh, anh vẫn sẵn sàng đưa hai trăm nghìn sính lễ, vậy anh nhắm tới điều gì? Tôi nói trước, chuyện xem mắt tôi không hề biết, tôi không thích anh, càng không thể sinh con cho anh.”
Đỗ Thắng liếc tôi một cái.
“Không sinh con thì cô còn có giá trị gì? Nếu không phải cô học vấn cao, ngoại hình tạm được, năng lực công việc cũng ổn, tôi với bạn trai tôi có chọn cô không?”
“Chúng ta đã nói rõ từ trước rồi. Hai trăm nghìn, tôi cưới cô về làm vợ, nhưng cô không được quản tôi. Cô phải sinh cho tôi và bạn trai tôi mỗi người một đứa, không có gì để bàn nữa.”
Bạn trai?
Sinh con?
Từng câu từng chữ nện thẳng vào đầu tôi, làm tôi choáng váng.
Nghe ý này, hóa ra ba tôi cũng biết rõ yêu cầu vô lý đó!
Ông thà để tôi trở thành vợ danh nghĩa của người đồng tính, còn hơn để tôi sống độc thân theo ý mình!
“Ba, anh ta thích đàn ông, sao ba vẫn đồng ý cho con đi xem mắt với anh ta?”
“Ôi dào Văn Tú, con không hiểu đâu. Đàn ông một khi kết hôn rồi là sẽ có trách nhiệm, đến lúc đó sẽ khác thôi!”
“Đúng vậy đó, đợi khi nó biết phụ nữ tốt thế nào rồi, làm gì còn thích đàn ông nữa! Với lại dù nó có thích đàn ông thì con vẫn phải sinh con chứ, chẳng lẽ con sinh ra mà không phải con của con à?”
“Không thử thì sao biết không hợp? Con không kết hôn, để người ngoài nói ra nói vào khó nghe lắm!”
Trong lúc họ hàng thay nhau khuyên nhủ, Đỗ Thắng lật mắt một cái, rõ ràng vô cùng tỉnh táo về xu hướng tính dục của mình.
Nhưng hắn cần một người vợ để người ngoài không dị nghị. Cũng cần một đứa con để nối dõi tông đường.
Mà lựa chọn thích hợp nhất, chính là tôi — một người phụ nữ từng bị chính cha mình đuổi khỏi gia đình chỉ vì sĩ diện của ông.
“Dượng hai, vậy sao dượng không đi tìm một người đàn ông mà kết hôn đi? Thử mùi đàn ông rồi cũng sẽ thích đàn ông thôi, cưới rồi chẳng phải cũng sẽ có trách nhiệm với người ta sao?”
“Dì Cả, đã xác định là phải sinh con rồi, sao dì không sinh thêm vài đứa nữa đem cho người khác nuôi luôn đi? Dù sao cũng là con dì sinh ra, lớn lên chẳng lẽ lại không hiếu thuận với dì à?”
“Anh họ cả, người ta đều nói anh ngu như heo, vậy sao anh không đi ăn cám heo đi?”
“À không đúng, tôi quên mất, anh ăn rồi, còn ăn rất ngon nữa.”
Tôi trực tiếp tấn công không phân biệt đối tượng, rồi gửi đoạn video mẹ quay cảnh tôi nấu ăn vào nhóm “Gia đình yêu thương”.
Nửa bao cám heo đó đã được bọn họ trộn chung với cơm canh, ăn sạch sẽ không còn chút gì.
Sau khi xem video, từng người một mặt cắt không còn giọt máu, men rượu vừa lên lập tức tỉnh sạch, lao thẳng vào nhà vệ sinh móc họng nôn thốc nôn tháo.
Trong nhà vang lên từng tràng “oẹ… oẹ…” nối tiếp nhau.
“Mày là đồ điên! Mày dám cho bọn tao ăn cám heo! Đây là đầu độc, tao sẽ kiện mày!”
“oẹ—oẹ—sao mày độc ác thế hả! Dù gì chúng ta cũng là họ hàng mà!”
“Rõ ràng đều là vì tốt cho mày, thế mà mày lại coi lòng tốt như gan lừa! oẹ—tránh ra coi, ói lên giày tao rồi! oẹ—”
Đỗ Thắng không ở trong nhóm nên đương nhiên không thấy video, nhưng nghe mấy người kia la hét cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Hắn không diễn nổi nữa, cong ngón út, ngón trỏ chỉ thẳng vào tôi, gào lên:
“Á á á á! Con đàn bà chết tiệt này! Chồng ơi, em không còn sạch sẽ nữa rồi! Chồng ơi nói gì đi chứ! Á á á á!”
Lúc này tôi mới nhận ra, từ nãy tới giờ hắn luôn cầm điện thoại đeo tai nghe là đang gọi video.
Mà ở đầu dây bên kia, rõ ràng chính là bạn trai của hắn.
“Không sao đâu cưng, đi bệnh viện đi! Đi rửa dạ dày trước đã! Con đàn bà đó tôi sẽ không tha cho nó đâu!”
Đỗ Thắng nước mắt giàn giụa chạy vụt ra ngoài.
Ba tôi đuổi theo phía sau, gọi thế nào cũng không ngăn được.
“Tiểu Đỗ! Tiểu Đỗ đừng đi mà! Hiểu lầm thôi! Tất cả đều là hiểu lầm!”
Không ngờ Đỗ Thắng thật sự dừng lại.
Nụ cười trên mặt ba tôi còn chưa kịp nở ra thì đã bị Đỗ Thắng đẩy mạnh một cái, ngã ngửa xuống đất.
Mông ông đập mạnh xuống sàn, đau đến mức kêu “á” một tiếng, nghiến răng ôm lấy thắt lưng.
“Lão già chết tiệt! Còn dám nói gì mà con gái ông nhất định nghe lời ông! Tôi chưa xong với ông đâu! Còn dám ăn vạ hả? Tôi gọi chồng tôi tới xử ông! Hừ!”