Chương 5 - Năm Năm Trốn Chạy Gặp Lại Người Xưa

17

Buổi tối, khi Hứa Khả đi tắm, điện thoại tôi reo lên.

Người gọi là dì.

Tôi bắt máy, nhưng giọng nói bên kia lại là của Cùi Duệ: “Ngự Lý, đừng vội cúp máy. Anh có chuyện muốn nói với em, liên quan đến Hứa Khả.”

Tay tôi khựng lại giữa chừng.

Cùi Duệ chậm rãi nói: “Hứa Khả có kể cho em biết tại sao một thiếu gia như cậu ta lại bị đày đến cái nơi chim không thèm đậu kia, ở suốt năm năm không?”

Tôi mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Giọng Cùi Duệ mang theo chút thê lương:

“Em đối với anh càng ngày càng không có kiên nhẫn nữa rồi…

Anh chỉ muốn nói, trước kia Hứa Khả từng thích chị dâu của mình.

Đến mức định cướp dâu ngay trong ngày cưới.

Nhà họ Hứa vì muốn giấu chuyện xấu, nên mới buộc phải đày cậu ta đi nơi khác.”

Tay tôi run lên: “Anh nói dối. Tôi không tin anh.”

Ngay sau đó, Cùi Duệ gửi tới hai bức ảnh.

Ảnh chụp cách đây hai hôm, đúng lúc Hứa Khả nói với tôi rằng mình vẫn chưa về tới Thâm Thành.

Trong ảnh, là một quán cà phê cao cấp, ngoài cửa sổ còn có thể thấy tòa nhà mang tính biểu tượng của Thâm Thành.

Trong hình, Hứa Khả đang nắm lấy tay một người phụ nữ, vẻ mặt đầy kích động, như đang chất vấn điều gì đó.

Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, chân mày thanh tú, ánh mắt chứa đầy vẻ phản đối.

Và… cô ấy có vài nét khá giống tôi.

Nhưng khí chất bẩm sinh cao quý và điềm đạm của cô ấy — lại là điều tôi, một người chỉ từng bắt chước vụng về vài năm, vĩnh viễn không thể so được.

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc vòng cổ hình ngôi sao lấp lánh nơi cổ cô ấy.

Thật nực cười — trên người Hứa Khả cũng có một sợi dây chuyền giống hệt, mà anh chưa bao giờ rời khỏi người.

Tôi nhớ tới lần mình đi thăm nhà một nữ sinh lớp 9 phải bỏ học vì gia đình ép buộc.

Ngày đó, cha cô bé tức giận đến mức muốn đánh tôi, vừa chửi bới vừa xông tới…

Hứa Khả lao tới ngăn cản, trong lúc giằng co, sợi dây chuyền trên cổ anh bị giật đứt.

Ngay lập tức, anh như phát điên, đè người kia ra mà đánh tới tấp.

Tôi hoảng hốt chạy lại kéo anh ra, còn bị anh vô ý đẩy ngã.

Chỉ đến khi giật lại được sợi dây chuyền, đeo trở lại lên cổ, Hứa Khả mới dần lấy lại lý trí, vội vàng đỡ tôi dậy xin lỗi.

Tôi từng hỏi về nguồn gốc của sợi dây chuyền ấy.Hứa Khả do dự vài giây, rồi nói đó là di vật bà ngoại để lại.

Thì ra, anh đã lừa tôi.Tôi thở dài một tiếng.May mà tôi đã qua cái tuổi vì tình yêu mà sống chết dằn vặt.

18

Mười phút sau, Hứa Khả mặc áo choàng tắm bước ra.

Anh nháy mắt với tôi, giọng trêu chọc: “Vợ yêu à, đêm khuya yên tĩnh như thế này, là lúc thích hợp nhất để bồi dưỡng tình cảm đó nha.”

Tôi chỉ nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt lạnh như băng, không có chút dao động nào.

Hứa Khả lập tức nhận ra có gì đó không đúng, lo lắng hỏi: “Em nhìn không vui lắm. Sao vậy?

Không phải lúc anh đi tắm, anh chồng cũ lại tới quấy rối em đấy chứ?”

Tôi lật ảnh trong điện thoại ra, đặt trước mặt anh, giọng bình tĩnh: “Hứa Khả, em hỏi anh, đây là chuyện gì?”Tôi từng nghĩ tới đủ loại phản ứng của anh.

Có thể là tranh cãi, nói rằng anh về trước để thăm gia đình, người trong ảnh là chị dâu, nghe cũng có lý phần nào.

Cũng có thể là chối, nói ảnh bị photoshop.

Hoặc tệ hơn, thẳng thừng thừa nhận, rồi buông câu “Em muốn thế nào thì tùy”.

Nhưng tôi không ngờ, anh lại im lặng.

Một người miệng lưỡi lanh lợi như Hứa Khả, đến vô lý cũng có thể cãi chày cãi cối được ba phần, vậy mà giờ đây, một chữ cũng không thốt ra.

Đủ để thấy, người trong lòng anh, nặng đến nhường nào.

Hóa ra, tôi chỉ là cái bóng thay thế cho người khác.

Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng bình thản: “Anh đi đi.

Chúng ta mỗi người bình tĩnh lại một chút.”Hứa Khả cúi đầu, quay người đi vào phòng tắm.

Anh rời khỏi, tôi ngồi một mình trên sofa rất lâu, để mặc năm năm thanh xuân lướt qua trong đầu từng đoạn một.

Cuối cùng, chỉ còn trơ lại hư vô.

Tôi đứng dậy, đóng gói chiếc váy cưới, gửi trả lại cho Hứa Khả.Vật trả về cho chủ cũ.

19

Tôi nằm lì trong nhà hai ngày liền.

Cây cối cần ánh nắng, con người cũng cần đôi lúc ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Ngày thứ ba sau khi thất tình, tôi quyết định ra ngoài xả stress.

Mua sắm là phương pháp chữa lành tâm trạng tốt nhất.

Tôi xách đầy túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa tới cửa thì thấy một cô gái đang đứng đợi.

Người này chính là cô gái mà tôi chỉ từng thấy trong bức ảnh kia.

Trên người cô ta toàn đồ hiệu, cả người tỏa ra thứ khí chất ngạo mạn được ngấm từ trong cốt tủy nhà giàu: “Tôi là Kiều Nhược Sơ, chắc cô biết tôi là ai chứ?”

Một màn ra mặt chẳng mấy thân thiện.

Tôi lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”

Kiều Nhược Sơ khẽ nhíu mũi, tỏ vẻ khinh thường:

“Hứa Khả bị sốt cao, nằm viện hai ngày rồi, vậy mà cô còn tâm trạng đi mua sắm?”

Trong lòng tôi khẽ nhói lên một chút.Chỉ một chút mà thôi.

Tôi nghi hoặc hỏi: “Thì sao?

Chúng tôi đã chia tay rồi. Anh ta thế nào còn liên quan gì đến tôi nữa?”

Kiều Nhược Sơ gần như không thể tin nổi: “Chỉ vì anh ấy từng thích tôi, cô đã muốn chia tay sao? Cô có tim không vậy?”

Giọng điệu ấy, cứ như tôi mới là người làm sai.Tôi thật sự không hiểu nổi lối suy nghĩ của cô ta.

Cô ta tiếp tục lớn tiếng: “Cô có biết không? Hứa Khả vì muốn cưới cô, đã tuyệt thực cả tuần liền. Cha anh ấy suýt nữa đánh gãy chân anh ấy!

Anh ấy đã làm nhiều như vậy vì cô, mà cô chỉ vì chuyện nhỏ này đã muốn bỏ mặc anh ấy?”

“Chúng tôi là thanh mai trúc mã.

Anh ấy thích tôi, chẳng phải chuyện rất bình thường sao?

Còn cô, chỉ là vợ cũ bị nhà họ Cùi bỏ rơi, có tư cách gì nghĩ rằng mình có thể thay thế tôi?”

“Nếu không phải vì cô có vài nét giống tôi, cô nghĩ mình đủ tư cách đứng cạnh anh ấy sao?

Anh ấy chịu cưới cô, dù vì lý do gì, cũng đã là phúc phận lớn nhất đời cô rồi!”

Wow.

Mở rộng tầm mắt thật đấy.

Từng câu từng chữ của cô ta đều toát ra sự kiêu ngạo, cứ như tôi đã chiếm được thứ gì đó to lớn lắm.

Tôi bật cười lạnh: “Nhà các người đúng là buồn cười.

Cứ như việc cưới tôi là ban ơn vậy.

Thời đại nào rồi còn phân biệt vợ trước vợ sau, lúc Tân Trung Quốc thành lập chắc các người còn đang trốn trong rừng sâu luyện công à?

“Chính là anh ta mặt dày cầu hôn tôi đấy. Bây giờ, là tôi đá anh ta.

Tôi không có hứng thú với mớ ân oán nội bộ nhà mấy người.

Anh ta sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nói vậy cô nghe rõ chưa, Kiều tiểu thư?”

Gương mặt Kiều Nhược Sơ đỏ bừng vì tức giận: “Cô ——”

Đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Đúng vậy.”

Gương mặt Kiều Nhược Sơ từ đỏ chuyển sang trắng bệch: “Anh gọi tôi là… chị dâu?”

Hứa Khả cười lạnh: “Cô là vợ của anh trai tôi. Nếu không gọi chị dâu, chẳng lẽ gọi cô là gì?”

“Đồ khốn!”

Nước mắt Kiều Nhược Sơ lã chã rơi xuống, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy, vừa khóc vừa đẩy anh ra rồi bỏ chạy.

Hứa Khả chẳng buồn đuổi theo, thậm chí ánh mắt cũng không hề dao động.

Anh vịn tay lên tường, từng bước lảo đảo đi tới trước mặt tôi: “Chị… Em không biết cô ta sẽ tìm đến chị.”

Tôi thản nhiên đáp: “Lần sau đừng để vậy nữa.”

Tôi bước qua anh để vào nhà, nhưng Hứa Khả bất ngờ nắm lấy vạt áo tôi, giọng nghẹn ngào:

“Chị định bỏ rơi em sao?

“Ban đầu em tiếp cận chị đúng là vì chị giống cô ta. Nhưng sau này, người thực sự thu hút em… là chính chị. Là chị mạnh mẽ, dịu dàng, là chị gan dạ, đầy sức sống. Chị là duy nhất, không giống bất kỳ ai.”Ngày hôm đó, em thật sự quá sợ hãi.

Em sợ mất chị, không biết phải làm sao, cũng không biết nên mở miệng thế nào…”

“Chị, em thật sự, rất thích chị.”

Tôi cúi đầu mở khóa cửa, giọng bình tĩnh: “Cảm ơn vì đã thích tôi, nhưng thôi đi. Hứa Khả, tôi đã không còn trẻ nữa.

Tôi không còn đủ sức để dấn thân vào một mớ tình cảm rối rắm.”

Hứa Khả buông tay, khẽ thì thầm: “Xin lỗi.”

20

Tuần thứ hai sau chia tay, tôi quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới.

Tôi đã đạt được tự do tài chính từ lâu, nhưng chưa từng thực sự thưởng thức cuộc sống.

Ban đầu, tôi dự tính sẽ hưởng tuần trăng mật cùng Hứa Khả rồi kết hợp du lịch, Giờ thì, một mình cũng chẳng sao.

Tôi không rõ Cùi Duệ nghe tin tôi chuẩn bị xuất ngoại bằng cách nào.

Anh ta chặn tôi lại ở sân bay: “Em lại muốn trốn đi đâu nữa?”

Tôi thản nhiên đáp: “Tôi không trốn ai cả.”

Ánh mắt Cùi Duệ bướng bỉnh bám lấy tôi: “Hắn ta đối xử với em như vậy rồi, em vẫn còn chưa tỉnh sao?

Rốt cuộc hắn ta có gì tốt? Em có thể quay lại nhìn anh một lần được không!”

Ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt anh ta: “Tôi không muốn tái hôn với anh, cũng không muốn kết hôn với người khác. Tôi không cần phải lựa chọn giữa người đàn ông này với người đàn ông kia.”

Khuôn mặt Cùi Duệ đầy vẻ tuyệt vọng: “Lần này em lại định đi bao lâu?”

Tôi lắc đầu: “Không biết.”

Có thể nửa năm. Cũng có thể đến đâu đó, tôi sẽ quyết định định cư luôn.

Tôi không muốn trả lời nữa. Vì tôi là người tự do.

【Kết thúc】