Chương 4 - Năm Năm Thanh Xuân Đánh Đổi Được Gì
Cho đến một ngày,
mẹ tôi làm mất 1200 tệ.
Vừa thấy tôi về nhà,
bà túm lấy tôi,
lật ngược cặp sách, đổ hết đồ ra.
Bà bấu chặt cánh tay tôi,
dùng hết sức lực.
Tôi đau đến mức muốn giãy ra, nhưng không đủ sức.
Rồi bà bắt đầu tát tôi liên tục.
“Tiền đâu?
Tiền đâu rồi?”
Tôi không biết bà để tiền ở đâu.
Tôi chưa bao giờ được phép bước vào phòng bà.
Làm sao tôi biết tiền đã đi đâu?
Nhưng không ai nghe tôi giải thích.
Tát đến khi tay bà mỏi,
bà cầm móc quần áo đánh,
đánh gãy rồi,
bà cầm cây chổi đánh tiếp.
Đánh đến khi tôi co người lại như con tôm bị luộc chín,
ôm chặt đầu,
mặc kệ bà trút giận lên mình.
Tôi van xin bà:
“Mẹ ơi, con thực sự không biết!
Con không biết mà!
Mẹ đừng đánh con nữa được không?”
Nhưng tiếng cầu xin của tôi,
đối với bà chỉ giống như một trò tiêu khiển.
Đến khi bà đã kiệt sức,
cây chổi dính đầy máu từ mũi tôi.
Khi cha dượng và con gái ông ta về đến nhà,
họ bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ chết khiếp.
Cô con gái đó,
mấy ngày sau còn liên tục gặp ác mộng.
Cô ta sốt cao,
cuối cùng không chịu nổi,
thú nhận rằng chính cô ta đã lấy số tiền đó.
Cứ tưởng rằng,
sự thật đã được làm sáng tỏ.
Nhưng chẳng ai cần sự thật cả.
Mẹ tôi lập tức trở thành người mẹ dịu dàng,
vuốt tóc cô ta, nhẹ nhàng nói:
“Con ngốc quá,
con cần tiền thì nói với mẹ,
mẹ làm sao mà không cho con được?
Con sợ hãi thế này, làm mẹ đau lòng lắm…”
Còn tôi,
đứng ngay bên cạnh,
chỉ như một người ngoài cuộc,
lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng “mẹ hiền con hiếu” trước mắt.
Một cơn buồn nôn mãnh liệt dâng lên trong dạ dày.
Tôi vội chạy ra ngoài,
vừa cào cấu da tay,
vừa nôn thốc nôn tháo.
Nhưng chẳng thể nôn ra thứ gì.
Tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng không thể thoát ra.
Tôi không biết phải làm thế nào để rời khỏi hoàn cảnh này.
“Vị thành niên”, “mẹ con”—
những danh từ này trói buộc tôi chặt chẽ.
Mẹ tôi có quyền đối xử với tôi như một con vật.
Tối hôm đó, tôi không về nhà ăn cơm.
Nhưng tôi không có nơi nào để đi.
Tôi chỉ có thể đi vòng quanh khu chung cư,
đi dọc theo những con đường mà tôi đã quen thuộc.
Nhưng không có con đường nào
có thể dẫn tôi đến một nơi thực sự thuộc về mình.
Tôi cứ đi, cứ đi mãi.
Trời dần tối,
người trên đường cũng thưa thớt dần.
Cuối cùng, tôi vẫn phải trở về nhà.
Khi mở cửa ra,
tôi nhìn thấy mẹ ngồi trên ghế sô pha,
gương mặt lạnh lùng, ánh mắt tối sầm.
Bà nhìn chằm chằm vào tôi, giọng điệu châm chọc:
“Mày còn biết đường về à?
Nuôi mày thành ra thế này, tao đúng là nuôi uổng phí rồi.
Đánh có mấy cái mà còn để bụng à?
Nếu có bản lĩnh thì đừng có về nhà nữa!”
Tôi không biết phải đáp lại như thế nào.
Cuối cùng,
chính cô con gái riêng của cha dượng tôi lên tiếng phàn nàn rằng mẹ tôi quá ồn ào,
tôi mới có thể bình an quay lại căn phòng nhỏ nhất trong nhà.
Căn nhà này,
là tài sản mà mẹ tôi nhận được sau khi ly hôn với cha ruột tôi.
Căn phòng mà cô con gái kia đang ở,
chính là phòng của tôi trước đây.
Còn tôi,
lại bị đẩy vào căn phòng để đồ chật hẹp.
Trước đây,
họ từng nói rằng căn nhà này để lại cho tôi.
Nhưng bây giờ,
căn nhà này vẫn còn,
mà tôi thì chỉ có thể sống trong một góc nhỏ bé nhất.
Tôi cảm thấy một ngày cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
Lục Hạc Minh đã nói đúng.
Tôi chính là một người đầy tham vọng, nhiều toan tính.
Không ai chọn tôi.
Không ai yêu tôi.
Nhưng không sao.
Tôi sẽ tự chọn chính mình.
Tôi ghê tởm việc phải ăn cơm thừa canh cặn.
Tôi muốn được ăn những món ăn sạch sẽ, tinh tươm.
Tôi ghê tởm việc mỗi ngày đều bị chửi bới, bị khinh miệt.
Tôi muốn được mặc những bộ quần áo đẹp, chỉnh tề.
Trong khu chung cư gần đó,
từng có một đứa trẻ bị cha mẹ ngược đãi,
cuối cùng bị tước quyền nuôi dưỡng.
Mẹ tôi, có lẽ vẫn chưa tàn nhẫn đến mức đó.
Đứa trẻ đó,
rơi từ tầng trên xuống,
chỉ khi chạm đất mới thực sự giải thoát.
Tôi đứng trên ban công tầng bốn,
nhìn xuống dưới.
Chung cư này đã cũ kỹ,
quản lý lỏng lẻo.
Tầng một có người dựng một mái che,
tôi từng giúp họ chỉnh sửa khung sắt khi đi học về.
Tôi hy vọng rằng mái che này đủ vững chắc,
để khi tôi rơi xuống,
nó có thể đỡ tôi lâu hơn một chút.
12
Mỗi ngày tan học về, tôi đều đứng bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Nỗi sợ khi nhảy xuống từ đây,
còn không đáng sợ bằng việc phải tiếp tục sống một cuộc đời không có hy vọng.
Tôi tự hỏi, nếu tôi thành công…
Nếu tôi bị tước khỏi quyền nuôi dưỡng của mẹ,
thì ai sẽ nhận nuôi tôi?
Có phải là người cha trong ký ức xa xôi của tôi không?
Nhưng nếu nơi đó còn tệ hơn thì sao?
Nếu như vậy, tôi sẽ tìm cách khác.
13
Hôm đó là một buổi hoàng hôn rất đẹp.
Mặt trời chậm rãi lặn xuống.
Những tia nắng mạ vàng lên căn phòng khách.
Lần đầu tiên,
tôi chủ động khiêu khích người chị gái trên danh nghĩa kia.
Cô ta bảo tôi giặt quần áo, giặt giày cho cô ta,
giống như biết bao lần trước đó.
Tôi cầm quần áo từ chậu nước bẩn,
ném thẳng vào mặt cô ta.
Cô ta lập tức nổi điên, gào lên:
“Mày muốn chết hả?”
Chết ư?
Tất nhiên tôi từng nghĩ đến!
Nhưng tôi càng muốn sống tốt hơn.
Tôi muốn có một cuộc đời tốt đẹp.
Chúng tôi xông vào đánh nhau.
Cô ta được nuông chiều từ bé,
làm sao có thể đánh thắng tôi?
Tất cả những căm hận, oán giận,
tích tụ trong tôi suốt một hai năm qua,
đều nổ tung vào lúc này.
Tôi túm lấy tóc cô ta.
Cô ta cắn chặt tay tôi.
Tôi tát liên tục vào mặt cô ta:
“Đồ ký sinh trùng! Đồ khốn nạn!
Mày có biết mày đang sống trong nhà của ai không?”
“Mày bảo tao giặt đồ?
Tao giặt cho cả lũ chúng mày, cho cha mẹ lũ hút máu chúng mày!”
“Lũ vô liêm sỉ, ăn bám nhà người khác còn lên mặt!”
Tôi gần như tuôn ra hết những lời chửi rủa mà tôi có thể nghĩ đến.
Cô ta vẫn cắn chặt không buông.
Nhưng dưới tác động của adrenaline,
cơn đau dường như tê liệt.
Tôi đạp mạnh vào bụng cô ta,
cô ta cuối cùng cũng buông ra.
Tôi nhân cơ hội,
ấn đầu cô ta xuống bồn cầu,
liên tục xả nước.
Cho đến khi cô ta không ngừng van xin tha mạng.
Cha cô ta về trước mẹ tôi.
Tôi không mở cửa.
Tôi ép cô ta,
kéo cô ta vào bếp,
để cô ta nằm bẹp dưới đất như một con chó chết.
Cô ta giãy giụa, hét lên cầu cứu.
Tôi cầm dao dí sát cổ cô ta,
gào lên như một kẻ điên:
“Đừng có vào đây!
Tao sẽ chết cùng chúng mày!”
“Chúng mày dám bắt nạt tao?”
“Chúng mày coi tao không ra gì?”
“Chúng mày bắt tao giặt đồ bằng tay mỗi ngày,
đến máy giặt tao cũng không bằng sao?”
“Tao là nô lệ của bọn mày à?”
“Tao không muốn sống nữa!
Tất cả cùng chết đi!”
Cha cô ta bị dọa đến đờ đẫn.
Ông ta gọi cảnh sát,
cảnh sát phá cửa xông vào.
Mọi người vây quanh tôi,
cố gắng dỗ dành tôi.
Cha cô ta thậm chí còn quỳ xuống,
cúi đầu van xin tôi.
Tôi sững sờ.
Họ là những kẻ tồi tệ.
Nhưng người cha tồi tệ ấy,
cũng biết thương con gái của ông ta.
Tôi hổ thẹn mà nhận ra rằng—
Tôi có chút ghen tị với cô ta.
Bố tôi…
có lẽ sẽ không vì tôi mà quỳ gối trước ai.
Mẹ tôi…
càng không bao giờ làm vậy.
Cảnh sát nhân cơ hội giật dao khỏi tay tôi.
Tôi bật cười.
Tôi vốn chẳng định giết cô ta.
Tôi quý trọng mạng sống của mình lắm chứ.
Tôi phải sống thật tốt.
Tôi phải có một cuộc sống tốt hơn.
14
Vì có cảnh sát ở đó, hai cha con họ không thể động tay với tôi. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát.
Một chị cảnh sát xinh đẹp, dịu dàng ngồi xuống nói chuyện với tôi, giảng cho tôi rất nhiều đạo lý.
Cô ấy là một người tốt, nhưng cô ấy không biết rằng trẻ con không có lý lẽ gì để nói, khi đối diện với những bậc cha mẹ nắm giữ số phận của mình.
Tôi ngoan ngoãn lắng nghe, nhưng trong lòng chỉ nghĩ: Tôi sẽ bị đánh như thế nào đây?
Nếu còn ở nhà, tôi còn có thể lập tức nhảy xuống dưới. Nhưng nếu bị đánh dọc đường về, chắc sẽ khó chịu đựng lắm.
Nhưng tôi không đợi được mẹ đến. Thay vào đó, tôi nhận được tin mẹ tôi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính.
Còn hai cha con kia, ngay khi biết kết quả, liền bỏ trốn.
Tôi thường xuyên phải đi lấy máu, trích tế bào gốc để cứu mẹ tôi.
Mọi chuyện trước đó, giống như chưa từng xảy ra.
Tôi và mẹ tôi, bỗng trở thành một đôi mẹ con hòa thuận.
Bà nói: “Chỉ còn lại hai mẹ con mình thôi.”
Bà nói: “Sau này chúng ta phải nương tựa vào nhau.”
Bà nhìn vào mắt tôi, lần đầu tiên có chút dịu dàng, giống như cái cách bà từng nhìn cô con gái kia.
Nhưng tôi không thấy hạnh phúc, chỉ thấy lạc lõng, bối rối.
Sau một thời gian điều trị, bệnh tình của bà ổn định lại.
Chúng tôi kỳ diệu thay, lại có vài năm chung sống vui vẻ.
Có những lúc, tôi tan ca về nhà, thấy mẹ nấu cơm, gọi tên tôi, tôi tự hỏi: “Những năm tháng trước đó, rốt cuộc là thật hay giả? Có phải tất cả chỉ là một cơn ác mộng không?”
Rồi đến một ngày, cha ruột tôi tìm đến chúng tôi.
Người ta nói, con người rất dễ thay đổi. Nghe đâu, hồi nhỏ ông ấy cũng yêu thương tôi lắm.
Chỉ là sau này, ông ấy lại yêu những đứa con khác của mình hơn.
Vì những đứa con đó, ông ấy muốn tước đi chút hi vọng sống ít ỏi của tôi và mẹ.
Tôi không cam tâm. Tôi không muốn làm công việc lao động rẻ mạt.
Tôi đã làm thuê quá đủ rồi. Tôi đã quá mệt mỏi với những ngày tháng bị bóc lột sức lao động.
Vậy nên, tôi không ngại xé nát bộ mặt của ông ta.
Mẹ tôi vì số tiền tôi giành lại được từ ông ta mà bệnh tình dần tốt hơn. Nhưng bà lại nói: “Dù sao đó cũng là ba con, con làm gì mà phải làm lớn chuyện đến thế?”
Lần này, tôi không nhượng bộ.
Tôi lạnh lùng đáp: “Nếu thấy khó coi, mẹ có thể không dùng số tiền này để cứu mạng mình.”
Mối quan hệ giữa tôi và bà dần biến thành một kiểu đối đầu khác.
Mỗi lần bà xúc phạm, tấn công tôi, tôi chỉ cần sắc bén hơn, mạnh mẽ hơn để đè bà xuống, bà lại quay về làm một người mẹ tương đối bình thường.
Nhưng đến lúc này, tôi đã mệt mỏi với kiểu sống này rồi.