Chương 16 - Năm Năm Thầm Yêu
Sự thật chứng minh, độ “mất liêm sỉ” của Nam Cung Liệt vượt xa trí tưởng tượng của tôi.
Một sáng cuối tuần, tôi chịu hết nổi, khóa anh ở ngoài phòng ngủ — vì đêm hôm trước, “cầm thú” này hành hạ tôi đến tận bốn giờ sáng.
Mười phút sau, ổ khóa “cạch” một tiếng. Nam Cung Liệt dẫn thợ khóa đến cửa, vẻ mặt đầy lo lắng: “Vợ tôi bị khóa trái trong phòng, tôi sợ cậu ấy gặp nguy hiểm…”
Thợ khóa nhìn tôi, chỉ mặc áo choàng ngủ, cổ đầy dấu hôn… Ánh mắt từ lo lắng chuyển sang “à, hiểu rồi” trong một giây, rồi nhanh chóng rời đi.
“Nam Cung Liệt!” Tôi tức điên, vớ đôi dép ném thẳng: “Tối nay ngủ phòng sách!”
“Vợ ơi anh sai rồi…” Anh nhào tới ôm chặt eo tôi, như một chú chó lớn phạm lỗi: “Phòng sách lạnh lắm, không có em anh sẽ gặp ác mộng…”
“Ác mộng cái ông nội anh!” “Ông nội anh đang nghỉ dưỡng ở Hawaii…”
Tôi tức đến choáng váng, cuối cùng lại bại trận trước màn “giả vờ khóc” của anh. Kết quả là tối đó, tên khốn này không chỉ được về ngủ phòng chính, mà còn nhân danh “bồi tội” hành tôi thảm hơn.
Nhưng lạ thay, giữa những ngày “gà bay chó sủa” ấy, tôi phát hiện mình thay đổi. Tại tiệc cuối năm của công ty, khi Giám đốc Lý phòng Marketing lại mỉa mai thiết kế của tôi là “quá cấp tiến”, tôi đã mỉm cười đáp lại: “Không bằng gu thẩm mỹ của Giám đốc Lý, vẫn dừng ở thế kỷ trước.”
Cả hội trường im phăng phắc. Nam Cung Liệt dưới khán đài giơ ngón cái với tôi, ánh mắt tự hào chẳng khác gì phụ huynh thấy con mình lần đầu đoạt cúp vô địch.
Trên đường về nhà, tôi hỏi anh: “Em có phải trở nên quá dữ không?”
Anh ôm tôi vào lòng, tiếng cười rung cả lồng ngực: “Không, em chỉ đang trở lại là chính mình thôi.”
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu ra — yêu không phải biến một người thành phụ kiện của người kia, mà là giúp nhau tìm thấy bản thân chân thật nhất.
Trước khi về Milan, mẹ nhìn chúng tôi cãi nhau, đùa giỡn, mỉm cười nói: “Thấy chưa, mẹ đã bảo rồi, đôi mắt của con sẽ mang đến một cuộc đời khác biệt.”
Quả thật, tôi không còn cần đến năng lực đọc tâm nữa. Vì giờ đây, Nam Cung Liệt sẽ nói hết những lời từng giấu trong lòng cho tôi nghe, mỗi ngày một kiểu, chẳng bao giờ trùng lặp.
27.
Sinh nhật ba mươi tuổi, Nam Cung Liệt tặng tôi một cuốn album. Bên trong là tất cả những bức ảnh anh lén chụp tôi từ thời đại học — tôi ngủ gật trong thư viện, tôi vụng về nhảy trong hoạt động câu lạc bộ, tôi làm việc thêm giờ đến mức gục xuống bàn chảy nước miếng…
Dưới mỗi bức đều có lời chú thích của anh: “Có thể công khai ngắm gương mặt ngủ của vợ, vui.” “Vợ nhảy vừa tay vừa chân lệch nhịp đáng yêu quá, muốn bế về nhà.” “Làm thêm khuya thế này, thương quá, mai nhất định phải cho ngủ bù.”
Trang cuối là ảnh đám cưới của chúng tôi. Anh viết: “Từ nay về sau, quang minh chính đại yêu em.”
Tôi đỏ mắt ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn dịu dàng của anh. Khi biết tôi có thể nghe được tiếng lòng anh, anh từng hối hận vì chưa nói nhiều hơn.
“Giờ đổi lại, để anh nói hết lòng mình cho em nghe mỗi ngày.” Anh hôn nhẹ khóe mắt tôi, “Cho đến khi cả hai cùng thành hai ông già tóc bạc.”
Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa rơi lặng lẽ. Trong phòng, chúng tôi ôm nhau hôn.
Cậu bé từng ẩn mình trong bóng tối năm nào, nay đã đứng giữa ánh sáng, sống đúng với bản thân nhất.
(Toàn văn hoàn)