Chương 1 - Năm Năm Hẹn Hò Định Mệnh
Trong căn phòng trọ chật hẹp ở khu ổ chuột giữa lòng thành phố, tôi và Trần Húc chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ xíu.
Anh nói, chờ công ty game phát triển ổn định, anh sẽ cho tôi một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng rồi, tiểu thư nhà giàu làm bất động sản – người từng một mực theo đuổi anh – bất ngờ tìm đến tôi, ném xuống một tấm chi phiếu trị giá cả triệu tệ:
“Rời khỏi anh ấy đi. Khoản đầu tư tôi có thể cho, cả đời cô đi làm cũng không kiếm nổi.”
Tôi siết chặt tấm chi phiếu trong tay, rồi vội vã rời đi ngay trong ngày hôm đó.
Chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ: “Anh nghèo quá, tôi không thể đợi nổi.”
Năm năm sau, tại hội nghị ngành công nghệ.
Trần Húc xuất hiện với tư cách là ông lớn công nghệ mới nổi, đang phát biểu trước bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Khi buổi họp tan, tôi bị dòng người chen lấn đẩy về phía anh.
Ánh mắt anh lướt qua bảng tên công ty bên ngực tôi – đơn vị đối tác trong dự án – rồi quay sang trợ lý, nhếch môi cười lạnh:
“Đổi công ty quảng cáo khác đi. Loại người ham giàu chê nghèo như cô ta, tôi không cần dùng.”
1
Tôi sững người trong giây lát.
Vì dự án này, cả đội chúng tôi đã thức trắng mấy đêm liền.
“Chủ tịch Trần.” Tôi gắng gượng nặn ra một nụ cười, “Hội nghị lần này nhận được phản hồi khá tích cực, phần dịch vụ tiếp theo…”
Chưa nói dứt câu, anh ta vẫn bước đi, chỉ hơi nghiêng đầu lại.
Khóe môi khẽ nhếch:
“Giờ Trình Húc cần một kế hoạch xứng đáng với định giá hiện tại của nó.”
Anh ta ngừng lại một chút, ánh mắt từ đầu tới chân quét qua tôi.
“Cô và cái xưởng nhỏ của cô, chẳng lẽ không thể thay thế được sao?”
Không khí lập tức trở nên ngượng ngập.
Nhân viên mới vào là Tiểu Lâm còn trẻ nên nóng tính, nghe xong câu đó mặt đỏ bừng lên.
Cậu ta buột miệng phản bác: “Anh mắng ai đấy? Có tiền thì ghê gớm lắm à? Có quyền nói chuyện kiểu đó với người khác sao?”
Trần Húc dừng lại, liếc nhìn Tiểu Lâm:
“Tôi đang nói chuyện với sếp cậu, đến lượt cậu xen vào sao?”
Tiểu Lâm bị khí thế mạnh mẽ của anh ta ép cho khựng lại, nhưng lòng tự trọng của tuổi trẻ khiến cậu lập tức ưỡn ngực lên: “Dựa vào đâu mà anh đòi thay chúng tôi? Chị Trình vì kế hoạch lần này đã thức trắng bao nhiêu đêm, anh có biết chỉ một câu nói của anh thôi đã phủi sạch hết công sức của chị ấy không?!”
“Công sức?” Trần Húc như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, bật cười đầy thích thú.
Đôi mắt từng ngập tràn ánh sao ấy, lúc này chỉ còn lại băng giá lạnh lùng.
“Có tiền thì đúng là có thể phủ định mọi nỗ lực của người khác.”
Anh ta nhìn tôi, trong mắt là hận ý như rót độc.
“Câu đó, sếp của cậu chắc là hiểu rõ nhất.”
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tôi kéo Tiểu Lâm – người còn định tranh luận – lại, khẽ lắc đầu với cậu.
Cãi nữa chỉ càng thêm mất mặt.
Bởi vì anh ta nói đúng.
Là tôi, chính tôi năm năm trước đã khắc sâu đạo lý đó vào tận xương tủy anh ta.
2
Những nhân viên đi cùng tôi lần này, ai nấy đều cúi đầu rầu rĩ trở về công ty.
Không khí trong văn phòng đặc quánh một cảm giác thất bại.
Thật ra, khi mới nhận dự án này, tôi đâu hề biết ông chủ của Trình Húc Công Nghệ lại chính là Trần Húc.
Năm đó tôi rời đi quá vội, ba năm ở nước ngoài chỉ lo sinh tồn và chăm mẹ, gần như cắt đứt mọi liên lạc với trong nước.
Hai năm trước về nước, tôi cũng từng thử tra tên Trần Húc trên mạng, nhưng chẳng tìm được gì.
Tôi từng nghĩ, cả đời này sẽ không còn giao điểm nào với anh nữa.
Không ngờ lần đầu anh công khai xuất hiện, một dự án quan trọng đến vậy lại rơi vào tay tôi.
Tôi đã từng nghĩ, đây là cơ hội lớn nhất kể từ khi công ty nhỏ của tôi thành lập.
Không ngờ, cuối cùng vẫn bị tôi làm hỏng mất.
Còn việc anh có cố ý trả thù hay không, tôi cũng chẳng muốn truy xét nữa.
Dù có là trả thù thật, thì cái xưởng bé con của tôi, lấy gì đấu lại đế chế công nghệ của anh?
Lúc này, điều quan trọng hơn là tinh thần của cả đội.
Tôi vỗ tay, cố khiến giọng mình vang lên như thường ngày, đầy khí thế:
“Mọi người lấy lại tinh thần nào!”
Tôi nhìn từng gương mặt mệt mỏi, ấm ức của họ:
“Tôi biết chuyện hôm nay khiến ai cũng thấy nản.”
“Từ khi công ty thành lập đến nay đã ba năm, chúng ta nhận vô số đơn hàng nhỏ, sửa bản thiết kế cả trăm lần, uống không biết bao nhiêu rượu với khách hàng, mới có thể vươn tới một đơn lớn như Trình Húc. Tôi biết rõ từng người trong chúng ta đã nỗ lực đến mức nào.”
Tiểu Lâm ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe: “Tổng Lạc, vậy bây giờ làm sao? Anh ta chỉ một câu nói thôi là xóa sạch mấy tháng trời công sức của tụi mình rồi.”
“Không hề uổng phí.” Tôi nhìn cậu ấy. “Trần Húc không thèm nhìn cái xưởng nhỏ của chúng ta là mất mát của anh ta. Năng lực của tụi mình, không ai có thể phủ nhận.”
“Cũng là do tôi.” Tôi ngừng lại, cổ họng khô khốc. “Trách nhiệm lần này là ở tôi. Không liên quan gì đến mọi người cả, đừng để trong lòng.”
Bầu không khí trầm xuống trong vài giây.
Anh chàng thiết kế Tiểu Trương – người thường ngày rất ít nói – cất lời: “Tổng Lạc, sao có thể trách chị được chứ? Rõ ràng là cái tên Chủ tịch Trần kia…”
“Đúng đó!” Tiểu Lâm lập tức tiếp lời, giọng đầy bức xúc của tuổi trẻ. “Ai biết hắn ta không hài lòng chỗ nào! Phương án là cả nhóm cùng cật lực dồn sức ra, kết quả cũng rất tốt mà! Hắn nói đổi là đổi, đến một lý do tử tế cũng không có!”
Cậu ta nhớ lại ánh mắt Trần Húc hôm đó, lại đỏ mặt vì giận.
Một nhân viên kỳ cựu khác cũng góp lời: “Phải đó Tổng Lạc, chị đừng tự trách nữa. Mấy ông chủ lớn như vậy, suy nghĩ khó lường lắm, mình cứ làm tốt phần của mình là được rồi.”
Tôi nhìn bọn họ thay tôi lên tiếng bất bình, trong lòng lại càng thấy chua xót.
“Được rồi.” Tôi hít sâu một hơi. “Thị trường chỉ nhìn vào kết quả. Mất đơn hàng Trình Húc lần này là thực tế vả vào mặt dạy cho chúng ta một bài học.”
“Đừng ai mặt mày ủ rũ nữa, tan họp thôi, tôi mời mọi người đi ăn khuya!”
Sau một bữa ăn đêm rôm rả.
Tôi trở về nhà một mình.
Cái vỏ mạnh mẽ vừa rồi, ngay khi đối mặt với sự yên tĩnh liền sụp đổ tan tành.
Tôi lật xem lại những bức ảnh cũ trong điện thoại.
Rồi chìm vào hồi ức kéo dài vô tận.
Tôi và Trần Húc lớn lên cùng nhau trong khu phố cũ, từ hồi còn mặc quần hở đáy.
Nhà tôi mở tiệm cắt tóc, nhà anh ấy bán cá.
Trong ký ức, Trần Húc rất nghịch, từng đập vỡ kính nhà hàng xóm, bị bố cầm dao làm cá rượt đuổi khắp phố.
Cuối cùng, như một con cá chạch, anh chui vào nhà tôi trốn, được mẹ tôi che chở sau lưng.
Lúc đó, Trần Húc vẫn còn hay cười lắm.
Mãi đến năm mười lăm tuổi, bố anh ấy mất vì ung thư gan.
Quầy cá bị sang nhượng, trụ cột trong nhà sụp đổ.
Mẹ anh vì muốn làm thêm việc, trên đường đến công trình thì gặp tai nạn xe, qua đời.
Tôi nhớ những ngày mưa dầm liên miên đó.
Anh biến mất khỏi trường học ba ngày liền.
Cuối cùng, tôi tìm thấy anh dưới gầm cầu.
Cả người Trần Húc ướt sũng, ánh mắt trống rỗng.
Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ dúi chiếc bánh bao còn ấm trong lòng vào tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cái bánh bao, nhìn thật lâu, thật lâu.
Rồi đột nhiên nước mắt ào ào tuôn xuống không báo trước.
Giây tiếp theo, anh ôm chặt lấy tôi.
Nỗi đau kìm nén bấy lâu bỗng trào vỡ.
Thiếu niên ấy bật khóc nức nở:
“Trình Trình… bọn họ đều bỏ anh mà đi rồi… chỉ còn lại một mình anh thôi…”
Tôi siết chặt anh:
“Đồ ngốc, anh vẫn còn có em mà.”
Từ đó, tôi trở thành người thân của anh.
Lên đại học, Trần Húc rất sĩ diện, không muốn nhận trợ giúp của mẹ tôi nữa.
Thời gian rảnh, anh nhận làm đủ nghề.
Giao đồ ăn, viết chương trình, trực đêm ở tiệm net.
Dựa vào sức mình kiếm sống, thỉnh thoảng còn mời tôi đi ăn bữa thịnh soạn.