Chương 8 - Mỹ Nhân Lộng Lẫy Và Những Âm Mưu Ngầm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chuyện như thế lặp lại nhiều lần:

từ châu ngọc đến cành hoa, từ cá sống đến ngọc ngà,

phụ thân đều dâng tới, hết lòng lấy lòng.

Ta không hiểu vì sao.

Có lẽ, hắn mơ ước một gia đình bình thường.

50

Tiểu di lại đón ta vào cung chơi.

Ta đem mọi chuyện kể cho nàng, rồi hỏi:

“Vì sao phụ thân lại đổi khác? Mẫu thân có hồi tâm chuyển ý không?”

Nàng chống cằm ngẫm nghĩ, nhìn ta:

“Con nghĩ sao?”

Gió thu hiu hắt, lá vàng bay đầy sân, áo lụa mỏng trên vai nàng lay nhẹ.

Ta lắc đầu: “Con còn nhỏ, chẳng biết.”

Nàng bỗng bắt chước ta, làm bộ ngây thơ:

“Ta cũng chẳng biết. Có lẽ, hắn bỗng không mù nữa, mới thấy được cái hay của tỷ tỷ.”

Ta lại hỏi:

“Nếu là tiểu di, người sẽ làm sao?”

Nàng mỉm cười dịu dàng:

“Nếu Thất thúc có tỳ nữ được hắn yêu thương, còn ta là chính thê ư?

Thì giết hắn thôi. Cho đôi cẩu nam nữ ấy chôn cùng, thành toàn cho bọn chúng.”

Rồi nàng giả bộ nghiêm trang:

“Chúng ta đều phải tận tâm, khiến mọi việc trọn vẹn, chu toàn nhất.”

Ta nghe mà lạnh sống lưng,

bởi dù nàng cười như đùa,

ta biết trong lòng nàng, đó tuyệt không chỉ là lời bông lơn.

51

Chợt như được gội đầu bằng linh dược, ta bừng ngộ: phải rồi, ai khiến ta chẳng vui, ta giết kẻ ấy, chẳng phải lẽ nên vậy sao?

Nếu phụ thân chết sớm, mẫu thân đã không phải chịu bấy nhiêu khổ.

Nhưng nhớ đến những việc hắn cố làm để lấy lòng ta, ta lại không kìm được mà rơi lệ.

Tiểu di chỉ ôm ta, không nói một lời.

Hơn một tháng sau, mẫu thân dắt ta vào cung gặp tiểu di.

Nàng nói không muốn ở lại phủ Hiền Vương nữa.

Tiểu di kinh ngạc, ta cũng kinh ngạc,

từ ngày rời đi, mẫu thân chưa từng nhắc việc ấy, ta ngỡ nàng đã thôi ý hòa ly.

Mẫu thân nói:

“Ta đã thử. Vốn muốn vì A Phúc mà làm lại từ đầu. Con sau này thành thân, cần một đôi phụ mẫu chưa từng hòa ly.

Nhưng mỗi lần thấy con ở chỗ các người vui tươi, còn về vương phủ, trong lòng ta như có tảng đá đè nặng, thở không thông.

Ta thấy mình bất lực, gắng cho con sống tốt, sống vui, mà dường như càng đi càng lạc.

Lần này, ta muốn vì chính ta, ta không muốn ở đó nữa. Muội, giúp ta.”

52

Tiểu di nắm tay người:

“Tỷ lo gì cho cam? Con bé còn có tiểu di là Hoàng hậu, ai dám ức hiếp nó? Huống hồ nó còn hai đứa đường đệ.”

Mẫu thân muốn hòa ly, Thất hoàng thúc nay là đế vương bèn hạ chỉ cho họ hòa ly.

Phụ thân khó hiểu khôn cùng.

Khi mẫu thân thu xếp hành trang, hắn cứ chặn lại:

“Huệ nương, đừng đi. Chúng ta sống cho tử tế, trước kia là ta u mê làm tổn thương nàng, ta nguyện dùng cả đời chuộc tội. Hãy cho ta một cơ hội nữa, A Phúc cũng cần một mái nhà trọn vẹn.

Chẳng lẽ nàng không muốn nhìn thấy nó nữa sao?”

Mẫu thân lắc đầu:

“Hoàng hậu nương nương đã hứa mang A Phúc vào cung nuôi.”

Nàng nhìn ta, rồi nhìn phụ thân:

“Chúng ta không xứng làm cha mẹ. Ở bên ta, con chưa từng thật sự vui; trái lại ở bên muội muội và Hoàng thượng, nó vô ưu vô lự.

Ta không thể ích kỷ tước đoạt niềm vui của con, bắt nó cùng ta dằn vặt trong những ngày u ám này.”

Nước mắt ta lại trào, ra là nàng đều biết cả.

53

Nhưng ta thương nàng biết bao: nếu ngay cả ta cũng chẳng ở bên, nàng sẽ cô độc và đau khổ dường nào.

Dẫu phụ thân năn nỉ đến mấy, ý mẫu thân đã quyết.

Nàng không về nhà ngoại, mà thẳng tới ngôi chùa năm xưa, đới phát tu hành.

Tiểu di cùng ta tiễn chân.

Mẫu thân kéo ta ra một góc, dặn:

“A Phúc, con còn nhỏ, chớ gánh nghiệp duyên của ta, cũng chớ vì đời ta mà phiền não.

Con có cuộc đời của con, về bên tiểu di mà hưởng một tuổi thơ an lạc. Ta là mẹ con, ta chẳng mong điều lớn lao nào, chỉ cầu con bình an và vui vẻ.

Nếu ta trở thành chướng ngại của bình an và niềm vui ấy, ta thà để con rời xa ta.

Ta là mẹ con, vĩnh viễn thương con. Con cứ lớn lên cho thật vui, đôi khi ghé thăm ta, ta đã mãn nguyện.”

Nàng trao ta cho tiểu di.

Tiểu di nghiêm giọng:

“Tỷ yên tâm, A Phúc tức là con gái của ta.”

54

Mẫu thân bình thản bước vào cổng chùa.

Gió thu hiu hắt, bóng nàng khuất dần.

Nước mắt ta cũng rơi.

Về sau, mẫu thân ở chùa, đới phát tu hành.

Phụ thân vào chùa làm kẻ quét sân.

Còn ta ở trong hoàng cung.

Hoàng cung thật rộng,

khắp nơi hóa thành chốn vui chơi của chúng ta.

Tuổi thơ của ta, bắt đầu từ đây.

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)