Chương 2 - Mỹ Nhân Lộng Lẫy Và Những Âm Mưu Ngầm
11
Phụ thân chạy đến, ôm lấy Xuân Đào đang dần gục xuống.
Nói thật, ta chưa từng thấy Xuân Đào đẹp đẽ.
Mẫu thân và tiểu di từng được xưng là “song kiều kinh thành”,
từ khi chưa xuất giá đã trứ danh.
Ai có mắt đều biết, mẫu thân còn diễm lệ hơn Xuân Đào nhiều.
Vậy mà phụ thân lại si mê nàng ta,
dẫu trò lố lăng của nàng, đến ta còn nhìn thấu,
người lại mù quáng bao che.
Giờ đây, phụ thân ôm Xuân Đào, khóc như đứt ruột.
Lần đầu ta mới thấy,
khi hơi thở nàng tắt dần,
Xuân Đào dường như đẹp nhất.
Trước kia, ta từng hận nàng,
thề lớn lên nhất định sẽ giết nàng để báo mẫu thân.
Mối hận ấy từng dâng trào,
trong thân thể nhỏ bé của ta như muốn nổ tung.
Nhưng lúc này, ta lại buông bỏ.
12
Xuân Đào chết rồi,
mọi ân oán cũng chấm dứt.
Dù trong lòng vẫn còn chút khó chịu,
ta chỉ lặng lẽ nhìn tiểu di.
Nét mặt nàng vẫn hiền hòa,
ánh mắt tựa có chút thương xót.
Phụ thân chẳng rảnh lo cho nàng,
chỉ điên cuồng lấy tay bịt vết thương của Xuân Đào,
muốn chặn dòng huyết tuôn trào –
chỉ là công cốc.
Cảnh tượng ấy khiến ta bỗng thấy thú vị,
thậm chí muốn bật cười.
Tiểu di thong thả tra kiếm vào vỏ,
quay lại, dịu dàng nói với ta:
“A Phúc, con về bầu bạn cùng mẫu thân đi.”
Trong ráng chiều, dáng nàng như tỏa hào quang.
Ta bối rối: nàng đã giết người,
mà tội sát nhân vốn là trọng tội,
sao nàng có thể bình thản đến thế?
Phụ thân ắt đâu chịu bỏ qua?
13
Đúng lúc ấy, Thất thúc bước tới,
nắm chặt tay tiểu di, ân cần hỏi:
“Nàng không sao chứ?”
Lúc này, nét mặt tiểu di mới đổi khác,
giọt lệ trong suốt lăn dài trên má,
lấp lánh như châu ngọc.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt nghĩ –
lớn lên ta có xinh đẹp được như nàng chăng,
dẫu chỉ là một phần?
Thất thúc lau nước mắt cho tiểu di,
dịu giọng an ủi:
“Đừng sợ, đã hết thảy rồi.”
Phụ thân bỗng xoay người, gằn tiếng:
“Tiểu Thôi thị, nàng làm gì thế?
Vì sao phải giết Xuân Đào?”
Tiểu di rưng rưng, giọng yếu ớt:
“Điện hạ, thiếp… thiếp cũng không biết vừa rồi mình làm gì.
Thật chẳng cố ý giết người đâu.”
14
Phụ thân ta giận đến run người, sắc mặt tái xanh.
Tiểu di thì lại e lệ tựa vào lòng Thất thúc, bộ dạng yếu mềm khiến người thương xót.
Thất thúc vội vàng hòa giải:
“Đại ca chớ tức giận, chỉ là một thị thiếp mà thôi. Nàng ta đã khiến Đông cung rối loạn, nương tử ta coi như thay ca ca trừ họa, ca ca hà tất nổi giận như thế.”
Phụ thân đỏ bừng mặt, run rẩy trỏ vào hai người, nửa ngày chẳng thốt nổi một lời.
Thất thúc thấy vậy, khẽ ôm lấy tiểu di, nói:
“Đại ca, chúng ta xin cáo lui, e rằng ca còn nhiều việc phải lo.”
Ánh mắt y thoáng lướt qua thi thể Xuân Đào, ẩn ý việc hậu sự vẫn chờ sắp xếp.
Tiểu di kéo tay Thất thúc, dịu giọng:
“Phu quân, tỷ tỷ ở đây chịu nhiều ủy khuất, ta thấy thần sắc tỷ ấy tiều tụy, đã có ý muốn đoạn tuyệt sinh tử. Chi bằng đưa tỷ cùng A Phúc về phủ ta, đợi Thái tử ca ca an bài tang sự, khỏi sinh thêm điều chẳng lành.”
15
Thất thúc lập tức gật đầu:
“Đúng, nương tử suy nghĩ chu toàn.”
Rồi quay sang phụ thân ta:
“Đại ca, để ta đưa tẩu tẩu và A Phúc đi trước, ca còn việc cần thu xếp.”
Phụ thân bỗng bật quát, giọng lạc đi:
“Các ngươi cút cho ta! Bận việc ư? Các ngươi giết thiếp của ta, thù này nếu ta không báo, còn xứng làm trượng phu ư!”
Tiểu di cắn môi, ánh mắt ẩn ẩn u buồn, nhỏ giọng:
“Mạng đổi mạng, nếu ca ca cần báo oán, hãy tới lấy mạng ta. Mọi sự do ta, đừng làm khó tỷ tỷ và A Phúc.”
“Nữ tử ta không có quyền thế như nam nhân, nhưng một mình ta làm, một mình ta gánh.”
Nói đoạn, hàng mi nàng phảng phất nỗi ủy khuất vô biên.
Thất thúc xót xa, trách phụ thân ta:
“Đại ca, chỉ một nữ tỳ mà thôi. Huynh muốn, ta dâng mười kẻ như thế. Cớ gì dọa nạt nương tử của ta?”
Chàng lại cao giọng:
“Xem huynh đã khiến nàng sợ hãi thành thế nào! Nàng vốn hiền lành, nếu Xuân Đào không tự chuốc họa, sao nàng có thể rút gươm? Bình thường, một con kiến nàng còn chẳng nỡ giẫm chết!”
16
Tiểu di khẽ ngăn:
“Thôi thôi, phu quân, Thái tử đã đủ thương tâm, cần gì chàng trách thêm. Mạng hèn của thiếp, nếu ca ca muốn, cứ lấy, chỉ là nhìn tỷ chịu khổ từng ấy năm, lòng thiếp không đành.”
Hai người kẻ tung người hứng, khiến phụ thân ta nghẹn lời, chỉ còn tức đến phát run.
Thái y rất nhanh được triệu đến.
Phụ thân bế xác Xuân Đào, dẫn một đoàn người lặng lẽ về viện của nàng.
Nhìn bóng họ xa dần, ai nấy rơi vào im lặng.
Tiểu di chợt tỉnh, dịu giọng gọi ta:
“A Phúc, đi thôi, ta cùng con đón tỷ tỷ, trước tiên về phủ Tần vương lánh đã.”
17
Khi trở lại, mẫu thân ta chỉ nằm ngửa trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn đỉnh màn.
Ta chợt nhớ quãng tháng ngày trên chùa: nàng từng rộn rã như chim non, dắt ta lên núi săn bắn, xuống suối bắt cá, hái dại giữa đồng, tiếng cười rộn khắp.