Chương 8 - Mỹ Nhân Đứng Thứ Hai Kinh Thành
Ngày Viên Thống thành hôn, ta quyết định rời khỏi hắn.
Ta cuối cùng cũng hiểu được đạo lý mà mẹ đã dạy từ nhỏ: tin đàn ông, chi bằng tin heo mẹ biết leo cây.
Ngày thứ hai sau đại hôn của Viên Thống và Cố Tuấn An, ta treo mình từ xà nhà xuống, chui vào phía sau bình phong nơi hắn đang thay y phục.
Ta cung kính nói với hắn ý định rời đi, lúc đó áo ngoài của hắn còn chưa mặc xong.
Vừa nói, ta vừa giúp hắn cài áo.
Ta nói:
“Lời hứa giữa ta và Thái tử điện hạ đến đây đã trọn. Không bao lâu nữa, Thái tử điện hạ sẽ đăng cơ. Mà nhà ta cũng chỉ còn lại một mình. Tâm nguyện đã mãn, chỉ muốn quy ẩn điền viên, sống nốt quãng đời yên ổn.”
Qua lớp y phục, là nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn.
Viên Thống cao hơn ta nhiều, khi ta thắt đai lưng cho hắn thì không thể nhìn thấy mặt hắn.
Chỉ nghe thấy giọng hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống:
“Tố Ngôn, giúp bản vương làm thêm một chuyện cuối cùng, rồi bản vương sẽ để nàng rời đi.”
Tay ta dừng lại.
Chuyện cuối cùng ta làm cho Viên Thống, là giết chết Hoàng đế.
15
Ta theo sau Viên Thống, diện kiến Hoàng thượng.
Một người ngồi trên long sàng, một người quỳ dưới bệ, giữa họ không hề có lấy một tia thân tình phụ tử, chỉ còn lại lễ nghi quân thần.
Ta ngồi xổm trên xà nhà, nhìn đỉnh đầu hai người bọn họ.
Hoàng thượng như đã liệu trước mọi chuyện, giọng nói già nua vang vọng giữa điện lớn:
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự muốn giết trẫm?”
Viên Thống đứng dậy, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Hoàng thượng cũng gật đầu:
“Ngày xưa trẫm giết tiên hoàng mới lên được ngôi, nay ngươi cũng đi trên con đường cũ của trẫm. Ngươi giết trẫm, tự nhiên có thể làm hoàng đế.”
Ta vẫn rình rập trên xà nhà, chỉ đợi Viên Thống ra hiệu liền lập tức giơ dao hạ sát Hoàng thượng.
Nhưng hắn không động.
Hắn nghẹn ngào, vai run lên:
“Phụ hoàng, người với mẫu hậu… rốt cuộc là tình cảm thế nào?”
Ta vẫn không động, chỉ nghe Hoàng thượng đáp:
“Trẫm là hoàng đế, phi tần trong mắt trẫm chẳng khác gì nhau.”
Hoàng thượng thở dài:
“Ngươi làm hoàng đế rồi, cũng sẽ như trẫm thôi. Tình cảm nhi nữ chẳng là gì so với giang sơn. Trong lòng kẻ nắm quyền, chỉ có lợi ích.”
Viên Thống còn muốn tranh luận điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nói ra.
Hắn ra hiệu cho ta, cho phép ra tay.
Ta từ xà nhà lộn người xuống, đâm dao từ trên cao vào hai người đang ở phía dưới.
Mục tiêu không chỉ có Hoàng thượng, mà là cả Hoàng thượng và Viên Thống.
16
Ta tặng cho mỗi người một nhát, dao đâm thẳng vào cổ.
Lúc rút ra, máu từ cổ bắn tung tóe, văng đầy mặt ta.
Viên Thống trừng to mắt không thể tin nổi nhìn ta, hai tay bịt lấy cổ cố cầm máu.
Nhưng vô ích, hắn sắp chết rồi.
Một tay khác của hắn đưa về phía ta, giọng đứt đoạn:
“Diệp Tố Ngôn… ngươi… phản bội… ta…”
Ta xoay xoay con dao trong tay, đá hắn hai phát:
“Mẹ ta từ nhỏ đã dạy ta đề phòng tra nam. Đàn ông ngoài đường không được nhặt, ngươi là loại nằm trong mương nước bẩn, càng không thể nhặt.”
Tra nam trên đời này đều như nhau.
Hôm nay ta giết Hoàng thượng, ngay khoảnh khắc sau đó sẽ bị hắn xử tội mưu phản.
Hắn sớm đã biết ta có liên quan đến xuyên không, những kế sách mà người xuyên không nắm giữ luôn là mối họa của hoàng quyền.
Chỉ vì thấy ta trung thành tận tụy lại không có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, hắn mới để ta dọn đường giúp hắn, rồi giết ta sau.
Đến lúc đó, thiên hạ trong tay hắn, mỹ nhân cũng vô số.
Hổ phụ vô khuyển tử, cha tra sinh con cũng tra.
Vở diễn mới rồi giữa hắn và phụ hoàng cũng chỉ để kích thích lòng trắc ẩn của ta, khiến ta hạ sát Hoàng thượng thay hắn.
Ta ngồi xổm bên người hắn, cau mày hỏi:
“Ngươi phát hiện ta khác với những kẻ khác từ bao giờ?”
Ta vẫn cho rằng mình giấu rất giỏi, những điều mẹ dạy ta ta chưa từng hé lộ nửa lời.
Thậm chí ta còn ủng hộ hắn cưới vợ nạp thiếp, còn tự mình làm thiếp của hắn.
Viên Thống nắm chặt lấy vạt áo ta, giọng khàn như ống bễ vỡ:
“Các ngươi… từ trong xương tủy… đã không giống chúng ta… tại sao ngươi lại không sa vào… ta còn hứa sẽ cho ngươi làm Thái tử phi rồi…”
Ta bừng tỉnh.
Hóa ra là vì linh hồn không chịu khuất phục mà mẹ đã truyền lại cho ta.
Nhìn hắn và Hoàng thượng đang giãy chết trên đất, tâm trạng ta tốt hẳn, vừa hát vừa đạp đổ đèn dầu trong điện.
Trong nháy mắt, lửa bùng lên khắp điện.
Ta tung người leo lên mái nhà, trước khi đi còn ngoái đầu nói với Viên Thống:
“Ngươi cứ ở đây chờ chết đi, ai thèm tiếp tục cấu kết với ngươi? Ta còn mộng lớn cần thực hiện.”
Ta dọc theo mái điện lướt qua hoàng cung, lạnh lùng liếc nhìn đám cung nhân đang dập lửa rồi lập tức quay đầu, phóng thẳng về phía Đông cung.
Cố Tuấn An – người mới cưới Viên Thống được một ngày đã thành quả phụ – đứng trong điện.
Cô ta đã thay sang tang phục, ánh mắt buồn bã.
Thấy ta quay về, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Chết sạch cả chưa?”
17
Ta sớm đã đổi chủ mà trung thành.