Chương 6 - Mỹ Nhân Đứng Thứ Hai Kinh Thành
Bà hỏi ta: “Ngươi có oán hận bổn cung vì đối xử với ngươi như vậy không?”
Ta quỳ trên đất dập đầu: “Quân thần có biệt, thiếp không dám.”
Hoàng hậu lười nhác nói: “Ngươi cũng biết quy củ đấy. Mẫu thân ngươi chưa từng dạy ngươi bốn chữ ‘mọi người bình đẳng’ à? Để ngươi hạ mình làm thiếp, mà không mưu cầu một đời một đôi?”
Ta nhớ đến những lời bà ta từng nói, lại nhìn bà ta lúc sắp chết.
Ta đưa tay bóp chặt khuôn mặt đang chảy máu bảy khiếu kia, lực lớn đến nỗi gần như bóp nát xương sọ của bà.
“Nương nương à, bình đẳng không phải là làm như bà. Cái gọi là một đời một đôi của bà, chỉ là vì bà muốn hưởng đặc quyền của kẻ duy nhất. Sai lầm lớn nhất của bà, chính là đã yêu người mà bà không nên yêu.”
Bà còn chút hơi tàn, nghe xong lời cuối của ta mới trút hơi thở cuối cùng.
Ta khẽ nói: “Nếu bà thật sự tin vào ‘mọi người bình đẳng’, bà đã không chết vì độc ta bỏ trong mực. Bà đã không hành hạ một nữ tử như ta – người luôn lênh đênh trong dòng xoáy thời đại này. Bà đã hòa nhập với triều đại này rồi. Còn ta, sẽ hoàn thành tâm nguyện mà bà từng có.”
Toàn thân bà co giật một cái, như thể đang phản bác lại.
Hoàng hậu chết rồi.
Khi cung nhân phát hiện, thi thể bà đã cứng lạnh.
Ta áp sát vào mái nhà, rời đi trong bóng đêm.
Khóe môi khẽ cong.
Qua được bà ta, người kế tiếp phải chết chính là phụ thân ta.
11
Hoàng hậu vừa mất, Thái tử không cần cưới Thái tử phi nữa, Viên Thống cũng không thể thường xuyên đến chỗ ta.
Phần lớn thời gian ta ở ngoài phủ làm việc cho Viên Thống, phủ đệ các đại thần ta quen thuộc như nhà mình.
Thủ đoạn lôi kéo càng lúc càng độc ác.
Ta thường lấy danh nghĩa là thiếp của Viên Thống đến phủ họ Cố, mời em gái của Cố Dật Tư là Cố Tuấn An ra ngoài du ngoạn.
Để Viên Thống tiện vào phủ bắt ta “về nhà”, rồi nhân cơ hội vào thư phòng kết giao.
Hậu cung trống trải, các đại thần lại dâng lên nhiều mỹ nữ để nhét vào hậu cung cho Hoàng đế.
Hoàng đế dù sao cũng vẫn là Hoàng đế, chưa tới ba tháng, hậu cung liền có thêm Lệ phi nương nương giỏi ca múa.
Mà Lệ phi, chính là người Viên Thống cài vào.
Ta bận rộn báo thù, Viên Thống bận rộn tranh quyền với Thái tử, giành giật ngấm ngầm, chiêu nào cũng hiểm độc, muốn đẩy Thái tử vào chỗ chết.
Ta và Viên Thống đúng là trời sinh một đôi, một cặp tiểu nhân hèn hạ, ai gặp chúng ta đều gặp đại họa.
Khi ta giết xong thích khách cuối cùng ám sát Viên Thống, ngồi xổm giữa đống xác, đột nhiên nghĩ: May là ta sẽ không yêu Viên Thống.
Suy nghĩ bất chợt đó khiến ta giật mình, lập tức lắc đầu vứt nó ra khỏi đầu.
Không thể nghĩ đến! Đó chẳng phải là lối mòn của nữ chính ngược văn mà mẫu thân đã dặn sao?
Viên Thống đang ngồi trong xe ngựa đợi ta.
Ta lau sạch vết máu trên mặt, lên xe ngồi bên cạnh hắn.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe tiếng ta lên xe liền lập tức mở mắt.
Thấy là ta, hắn mới thở phào, nghiêng người, gối đầu lên đầu gối ta thiếp đi.
Tay ta lơ lửng trên đỉnh đầu Viên Thống, cuối cùng vẫn nhịn được, không xoa đầu hắn.
Ta âm thầm dặn lòng:
Đừng làm chuyện ngu ngốc. Nhớ kỹ lời mẫu thân đã nói.
12
Lệ phi nương nương trong cung rất được lòng Hoàng thượng.
Hoàng thượng thượng triều ngày càng ít.
Hoàng thượng đã cao tuổi, quyền lực triều đình dần dần được giao về tay hai vị hoàng tử duy nhất là Thái tử và Viên Thống.
Khi quyền lực mới thay thế quyền lực cũ, chính là lúc cần đến thủ đoạn sấm sét, nhu cương kết hợp.
Viên Thống và Thái tử tranh quyền.
Hắn đưa ta một tờ giấy ghi đầy tên, giọng dịu dàng nói: “Tố Ngôn, giao mấy người này cho nàng.”
Ta theo danh sách giết người, nhét tín vật của phụ thân ta bên cạnh thi thể.
Triều đình liên tiếp xảy ra các vụ án mạng, đều là các đại thần kỳ cựu tử vong, khiến lòng người hoang mang.
Không ít người nghi ngờ có kẻ đứng sau giở trò.
Viên Thống đứng ra, ngày đêm vùi đầu bên án thư, quyết tâm truy ra hung thủ đứng sau làm loạn triều cương.
Viên Thống cùng Thiếu khanh Đại Lý Tự và Cố Dật Tư cùng giam mình nửa tháng điều tra.
Cuối cùng xác định kẻ giết người chính là phụ thân ta.
Lý do, là vì muội muội cùng cha khác mẹ của ta – Diệp Ngôn Tịch – đã cưới được một “hảo lang quân”.
Cố Lục Lang tuy là kẻ ăn chơi vô dụng, nhưng dã tâm không nhỏ, âm thầm thông đồng với Thái tử, muốn sớm ngày đoạt quyền soán vị.
Hắn lôi kéo không ít đại thần và võ tướng, chỉ đợi ngày tạo phản ép vua thoái vị.
Phụ thân ta cũng nhúng tay vào, còn xung phong trở thành con dao sắc trong tay Thái tử.
Diệp gia hoàn toàn sụp đổ.
13
Viên Thống trở thành Tân Thái tử.
Tân Thái tử bảo vệ ta rất chặt, đối ngoại tuyên bố rằng ta hoàn toàn không hay biết, bị biến cố đột ngột làm cho bệnh nặng hôn mê.
Dòng dược bổ không ngừng gửi vào Đông cung kèm theo tin tức tình báo.